2 năm qua Mỹ, Từ Tư Hạ đã liên lạc với bác sĩ tâm lí giỏi nhất LA để dốc sức chữa bệnh, cuối cùng sau 2 năm ròng rã cô đã chiến thắng nỗi ám ảnh của bản thân, cuối cùng đã có thể trở về với cuộc sống bình thường.

Ở trong quán Bar.

Trương Đồ mò mẫm đi tới từ phía sau cô, vì nhạc quá lớn, xung quanh quá lộn xộn nên Tư Hạ chẳng thể phát giác.

Đám đàn em của Trương Đồ vừa cười vừa nhìn màn kịch kích thích trước mắt, bọn chúng còn nói với nhau rằng.

- " Xem ra đại ca lại có con mồi mới rồi,... cô gái kia xinh đẹp như vậy... tối nay có thể làm lão đại thỏa mãn rồi."

Nói xong rồi cười ồ lên.

Trương Đồ chầm chậm tiến lại, giơ hai tay ra như hổ sắp vồ mồi,... Theo kịch bản mà hắn làm với nhiều phụ nữ, hắn sẽ ôm chầm lấy rồi vác họ lên vai đưa thẳng tới phòng VIP của quán Bar để thỏa mãn nhu cầu của hắn, nhiều người bị hắn làm nhục dù muốn trả thù cũng không có cơ hội thế lực ngầm của hắn ở đây vô cùng lớn... đủ để cho hắn hoành hành mà không bị " trời phạt", số khác vì không chịu được sự nhục nhã này nên đã tự kết liễu đời mình.

Trương Đồ dùng lực lao tới...

* Bốp*

Một lực mạnh lao tới làm hắn ngã qua một bên, lúc này cả đám đông hỗn loạn túm tụm vây quanh, Tư Hạ quay lại, cô không hiểu chuyện gì nhưng cũng vì sợ hãi mà lùi về sau.

Trương Đồ nằm dưới đất tức giận chửi thề, tay đấm xuống mặt sàn, hai mắt đỏ ửng, gân xanh nổi lên, cả cơ thể đều là gân guốc.

- "Khốn kiếp."

Đám đàn em của hắn lao tới đỡ lấy Trương Đồ.

- " Kẻ nào dám đẩy láo đại,...Mày chán sống rồi sao?."

Người đàn ông bước về phía Trương Đồ, dáng hình của anh hiện dần trước tầm mắt của mọi người.

Vừa thấy anh, Trương Đò liền nhận ra, hắn cười khẩy, đẩy tay đám đàn em ra, siết chặt nắm đấm tiến lên 2 bước.

- " Vương.... Vũ... Thần..."

Anh ngước lên, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh băng.

Trương Đồ cười khẩy.

- " Mày không ở yên làm cậu út của Vương gia... Sao lại dám đến đây phá chuyện tốt của lão đây?.."

Trương Đồ có quen biết với Vương Vũ Phong và Vương Vũ Sơn nên cũng biết sơ lược về anh.

Thấy anh im lặng, hắn trợn mắt lên nói tiếp.

- " À, tao quên.. mày đâu còn là cậu út của Vương gia nữa..."

Những lời nói của hắn anh đâu để vào tai, Vương Vũ Thần chỉ nhìn về phía Tư Hạ, Từ Tư Hạ cũng nhìn thẳng vào mắt anh. Vương Vũ Thần lạnh giọng cất lên ra lệnh cho cô.

- " Mau qua đây!."

Trương Đồ nhìn theo từng hành động của Tư Hạ, thấy cô nhúc nhích hắn liền lao tới dùng tay định kéo lấy cô nhưng lại một lần nữa bị anh đá văng.

Trước khi hắn bò dậy, Vương Vũ Thần nhanh chóng nắm chặt lấy tay kéo cô bỏ chạy.

Trương Đồ cùng đám đàn em ráo riết đuổi theo, khoảng cách giữa họ cứ xa rồi lại gần, họ chay qua nhiều ngõ ngách, Vương Vũ Thần cũng nhận ra sự bất lợi vì bọn chúng nhiều người có khả năng sẽ chặn đường họ.

Vừa nghĩ tới đây, đàn em của Trương Đồ đã đuổi tới nơi, hắn dùng gậy gỗ đập liên tục, nhìn thấy sắp đập trúng cô Vương Vũ Thần chạy lại ôm lấy, đỡ luôn cả đòn gậy, anh nhanh chân đá văng tên đàn em kia rồi nắm tay cô bỏ chạy.

Chạy tới một khúc cua, anh kéo cô nép vào một góc tường khuất, khoảng cách của hai người gần tới nỗi có thể nghe rõ nhịp tim nhau.

Tư Hạ cảm nhận được khoảng cách liền nhích người một chút nhưng liền bị Vương Vũ Thần giữ lấy, anh khom người xuống ghé vào tai cô.

- " Hôm nay anh chỉ tới đây một mình thôi, phải để em chịu khổ thế này... anh xin lỗi."

3 từ cuối cùng của anh làm cô có chút rung động,...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play