- " Nói đi,... nói hết những điều cậu biết cho tôi nghe đi.!"
Vương Vũ Thần cùng Châu Dương ngồi trong góc khuất của một quán cafe nhỏ, chiếc áo vest đã bị anh cởi bỏ trên xe lúc này trên người Vương Vũ Thần chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng.
Nghe Châu Dương hỏi, Vương Vũ Thần cười lạnh, bàn tay thon dài tháo lỏng cà vạt, cởi luôn cả khuy cổ áo rồi thản nhiên tựa lưng vào ghế, tay còn lại gác lên chiếc ghế bên cạnh, đôi chân vắt chéo. Vương Vũ Thần nhìn Châu Dương rồi khẽ nhướn mày.
- " Cậu chắc chắn sẽ không phản bội tôi chứ?."
Châu Dương không hề nghĩ ngợi mà gật đầu ngay.
- " Chắc chắn."
Trong lòng Vương Vũ Thần hiểu rất rõ đây là một câu hỏi thừa. Châu Dương từ nhỏ đã lớn lên cùng anh, ít nhiều anh cũng nắm được tính cách của cậu ta, tuyệt đối sẽ không phản bội.
Vương Vũ Thần lấy ra một tấm ảnh rồi đẩy về phía Châu Dương.
- " Cậu giúp tôi điều tra về người này, càng kĩ càng tốt...."
Vương Vũ Thần lưỡng lự một chút rồi mới nói tiếp.
- " Đặc biệt là chuyện xảy ra vào 20 năm trước."
Châu Dương nhìn sơ qua tấm ảnh.
- "Đây chẳng phải là Âu Dương Bắc Đại sao?."
Vương Vũ Thần thận trọng gật đầu.
- " Chính là ông ấy.. Đến lúc có kết quả tôi sẽ giải thích với cậu..."
Châu Dương nghe xong liền cau mày.
- " Vương tổng,... đến giờ phút này mà cậu còn giấu tôi...Cậu biết tính cách của tôi rồi đấy... Nếu không biết lí do... thì không thể tận tâm hoàn thành nhiệm vụ được."
Vương Vũ Thần lặng người nhìn Châu Dương trong vài giây, trong lòng cân nhắc tính ngược tính xuôi. Cuối cùng anh thở dài.... đáp án của anh là thỏa hiệp.
- " Được rồi,.. tôi kể cho cậu biết."
Châu Dương liền ngả người về phía anh, chăm chú nghe từng từ.
......................
10 phút sau, câu chuyện kết thúc. Sắc mặt Châu Dương cũng hoang mang hẳn đi, anh lấy khăn giấy thấm nhẹ mồ hôi trên trán.
Châu Dương nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.
- " Vậy,... tại sao ông ta lại đồng ý hôn sự của cậu?."
Vương Vũ Thần thở dài, đôi mắt nhìn xa xăm.
- " Bề ngoài, do nhà họ Vương và nhà họ Từ có hứa hôn từ trước nên ông ta phải đồng ý... nhưng thực chất, một mặt là cố ý thăm dò sự ủng hộ nhà họ Từ với ông ta... nhưng quan trọng hơn... điều mà Lão Vương không công khai..."
Châu Dương nín thở nghe từng chữ, mọi chuyện anh mới nghe qua cứ như Vương Vũ Thần đang kể tiểu thuyết cho anh nghe vậy.
- " Thứ mà ông ta luôn hướng tới là của hồi môn... đó là mảnh đất rất rộng ở phía nam,.. vị trí thuận lợi,... đây có thể coi là mảnh đất rát vàng... Năm đó,... khi đó lão Vương và lão Từ còn ở trong quân ngũ, chưa lập gia đình, thỏa thuận để thành giao là gia đình nào có con gái khi gả đi sẽ phải có của hồi môn là một mảnh đất đắc địa, nếu Từ gia gả đi thì là mảnh đất phía nam, còn Vương gia gả đi thì sẽ là mảnh đất Hải Sơn sầm uất bây giờ."
Thư kí Châu nín thở, đôi mắt mở to vì bất ngờ.
- " Đúng là đắc địa,... hai lão già này chơi lớn quá vậy...?"
Châu Dương lúc này mới vỡ lẽ.
- " Thì ra đó là lí do ông ta dùng cổ phần để dụ cậu lao vào cuộc hôn nhân này..."
Vương Vũ Thần cười lạnh.
- " Số cổ phần ít ỏi mà ông ta bỏ ra... dù tôi có bán nó vào lúc giá cao nhất thì cũng không bằng 1/3 giá trị của mảnh đất đó."
Châu Dương nghe xong liền cảm thán.
- " Vậy lần giao dịch này Hoa Vương lời to rồi."
Vương Vũ Thần nhấp nhẹ li cafe.
- " Đúng vậy... Nhưng tôi và cậu lại bị đuổi đúng lúc tiền đang tới rồi."
Câu nói của Vương Vũ Thần làm Châu Dương quay về thực tại, anh buồn rầu chống tay lên cằm, đôi mắt buồn bã nhìn vào li cafe.
- " Sao lão ta không cho mấy đứa con ruột của lão cưới thay cậu nhỉ?... Tôi đoán nếu ông ta đưa ra yêu cầu thì đám người hám tiền đó chắc chắn sẽ lao vào lưới thôi. Chúng ta cũng sẽ không bị đá đi như thế này..."
Vương Vũ Thần cau mày, lấy li nước lọc đổ thẳng vào li cafe của Châu Dương làm anh ta giật bắn người.
- " Ý cậu là tôi hám tiền???."
Châu Dương bĩu môi.
- "... Đây là điều không thể phủ nhận."
Vương Vũ Thần lại đánh mắt về phía xa.
- " Nhưng tôi lại cảm thấy thật may mắn vì đó là tôi."
Châu Dương nhỏ giọng.
- " May mắn cái gì chứ... là bi kịch thì có..!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT