Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi cũng chẳng biết nữa.

Hàn Tư Phong ngồi trong phòng làm việc ngẩn đầu nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ.
"Thiên Trường Cửu, em đang ở đâu...?"
...
Vài ngày trước sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên anh làm chính là chạy đến phòng của Thiên Trường Cửu.

Nhưng mở cửa ra chỉ là một căn phòng trống không với chăn gối được xếp gọn.

Anh vươn tay nắm lấy vai một cô y tá đang đi ngang.
"Thiên Trường Cửu đâu?"
"À anh hỏi bệnh nhân của phòng này hả? Cô ấy đã được người thân đưa đi từ sớm rồi."
Nói xong cô y tá rời đi để lại anh như chết lặng mà ngồi sụp xuống.

Tư Phong không thể chấp nhận được, anh đứng dậy lao về phía phòng Bạch Lộc mà đập cửa xông vào.

"Bạch Lộc! Thiên Trường Cửu đâu?!"
"Nam Phong đưa đi rồi."
Chàng bác sĩ ấy bình thản ngồi bấm máy tính, trả lời một cách hờ hững.
"Tại sao mày lại để tên kh.ốn đó đưa cô ấy đi?"
Tư Phong tức giận đi đến đập mạnh vào bàn.

Bạch Lộc ngừng đánh máy, anh bình tĩnh tựa lưng vào ghế và nhìn vị tổng tài đang phát điên trước mặt mình.
"Ly hôn rồi thì tìm cô ấy làm gì? Đây chẳng phải điều mày muốn sao? Chuẩn bị rước Mộc Liên Hoa về được rồi đó."
Nghe xong câu đầu tiên tim anh liền quặn thắt, nhưng khi nghe Bạch Lộc nhắc đến việc kết hôn với Mộc Liên Hoa anh liền tức giận.

Bây giờ tâm trí Hàn Tư Phong chỉ có mình Trường Cửu, những người khác đều không quan trọng bằng cô.
"A Phong, tìm thấy anh rồi.

Ủa chào anh nha, Bạch Lộc.

Có vẻ như anh ấy đã làm phiền anh rồi."
Mộc Liên Hoa bước vào phòng và mỉm cười.

Bạch Lộc liền đứng bật dậy, anh không thể tin vào mắt mình, không nhịn được mà hỏi Tư Phong.
"Mộc Liên Hoa...!mắt cô ấy..."

"Tao đã lấy giác mạc của Trường Cửu..."
Ngay giờ phút này, Nhất Hàn cũng vừa đi đến và nghe được những gì Hàn Tư Phong nói.

Anh tức giận chạy đến đấm mạnh khiến Tư Phong ngã xuống đất.

Mộc Liên Hoa cũng vội chạy đến đỡ Tư Phong.
"C.on m.ẹ n.ó Hàn Tư Phong! Mày lấy giác mạc của Thiên Trường Cửu cho cô ta? Mù thêm một thời gian nữa rồi tìm giác mạc khác để ghép cũng đâu có chết!"
Nhất Hàn phát điên lên chỉ vào Mộc Liên Hoa mà hét lớn.

Cô gái ấy liền rưng rưng nước mắt mà nói với Nhất Hàn nhưng liền bị cắt ngang.
"Sao anh lại nói vậy-"
"Cô câm miệng! Còn mày nữa Hàn Tư Phong, cô ta nói vậy mà cũng tin à? Cái thứ giác mạc gì mà trên thế giới chỉ có mình Mộc Liên Hoa và Thiên Trường Cửu có hả? Mắt âm dương hay mắt của thần tiên chắc? Hàn Tư Phong mày đã làm ra những chuyện này rồi thì ngàn vạn kiếp cũng đừng bao giờ mong có thể đem Thiên Trường Cửu quay lại! Còn nữa mày cưới cô ta thì tao thà chết cũng không tham dự nghe rõ chưa! Tốt nhất là mày đừng bao giờ tìm Thiên Trường Cửu nữa, hoặc nếu mày muốn cô ấy tự sát thì tìm đi! Tao đảm bảo vừa nhìn thấy mày thì cô ta không nhảy lầu cũng treo cổ thôi!"
Nhất Hàn nói xong liền tức giận rời đi không nhìn lấy một cái.

Hàn Tư Phong thì ngồi đó im lặng không biết phải nói gì, anh cũng không biết bản thân phải làm gì.

Mộc Liên Hoa khóc nức nở hai tay dụi mắt ngước nhìn Tư Phong rồi lại nhìn Bạch lộc.
"Em biết anh Nhất Hàn ghét em...!nhưng sao anh ấy lại nói nặng lời với Tư Phong như vậy...! Hơn nữa là do Thiên Trường Cửu tự nguyện hiến giác mạc cho em mà...!Em xin lỗi, cũng tại vì em mà mọi người cãi nhau..."
Bạch Lộc cũng đau hết cả đầu ngồi xuống lấy tay xoa lên mắt.

Tư Phong đứng dậy rời đi với một cảm xúc hỗn loạn.
...
"A Phong! Hôm nay trời đẹp quá anh đi ăn với em nha!"
Trở về hiện tại, anh quay mặt nhìn cô gái đang hớn hở chạy vào phòng và ôm lấy mình.

Không hiểu sao trong một khoảnh khắc anh lại nhìn Mộc Liên Hoa trở thành Thiên Trường Cửu.

Hàn Tư Phong trầm mặc nhìn thẳng vào mắt Mộc Liên Hoa.

Đôi mắt của Thiên Trường Cửu đúng là đẹp, nhưng nó không còn nằm trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy nữa.

Anh gượng cười xoa đầu Liên Hoa và gật đầu.
"Tuyệt quá vậy em xuống trước nha!"
Mộc Liên Hoa vui vẻ chạy đi.

Ra khỏi phòng nụ cười trên môi cô liền dập tắt.

Rõ ràng đã ly hôn rồi, rõ ràng đã có cô bên cạnh rồi nhưng cái dáng vẻ đó là sao chứ? Mộc Liên Hoa sợ hãi không dám tin vào sự thật, không dám tin Hàn Tư Phong đã động lòng với Thiên Trường Cửu.

Đã rời đi rồi nhưng Trường Cửu vẫn còn là mối đe doạ
"Có lẽ phải diệt cỏ tận gốc thôi.

Chức Hàn phu nhân là của tao."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play