Nữ chính thích chèo thuyền giới giải tríTiết Lam theo Thịnh Lâm đi tới căn phòng mà đoàn phim sắp xếp cho cô.
Cửa phòng vừa khép lại, Thịnh Lâm liền đẩy hai vali vào trong, vẻ mặt lạnh tanh quay đầu trừng Tiết Lam.“Em làm sao vậy, chị chọc gì em à?” Tiết Lam không quen tính tình đại thiếu gia của cậu, hung dữ liếc lại.Nét mặt Thịnh Lâm có phần nghiêm túc, “Thời Chí và mấy người lúc trước chị tung tin đồn khác nhau, chị đừng có trêu vào cậu ta, bằng không…” Bằng không cậu cũng không bảo vệ được cô.Bằng không thế nào? Hai mắt của Tiết Lam sáng bừng, bằng không sẽ khiến cô đẹp mặt, có phải không?Ai ya, còn che chở như vậy nữa, cục đường này tung ra khiến cho cô không kịp đề phòng luôn.Chỉ có điều, cô thích!Thịnh Lâm cũng nhận ra ngữ khí của mình có chút không tốt, do dự một lúc mới hơi mất tự nhiên nói:“Vai này của chị vốn đã dành cho một diễn viên khác nhưng bởi vì cô nàng kia muốn dính lấy Thời Chí rồi tung tin nên mới bị thay.
Cho nên nếu chị muốn giữ được vai này, ngoan ngoãn thành thực đóng phim, đừng có tí tẹo dự định nào khác.”Thịnh Lâm vốn còn định tiếp tục khuyên Tiết Lam để cô đừng cả ngày suy nghĩ chuyện tạo scandal, chẳng qua nhớ tới trước đó vì chuyện này mà hai người từng cụt hứng bỏ về, lời tới miệng rồi cậu cũng chỉ đành nuốt lại.Tiết Lam vừa nghe thì cũng biết chuyện này, lập tức bày tỏ thái độ: “Trời đất chứng giám, chị trước giờ chưa từng có suy nghĩ bám dính Thời Chí tung tin thất thiệt, lần này chị nhất định thành thành thật thật.”Đùa à, giữ không được vai này sao cô còn có thể tiếp tục ở trong đoàn phim.
Thế nên để đẩy thuyền, cô liều luôn!Thịnh Lâm ngạc nhiên.
Không nghĩ tới đeo bám tạo scandal, vậy vừa rồi trong thang máy chị nhìn người ta chằm chằm như thế làm gì.
Lẽ nào chị nhìn trúng Thời Chí rồi?“Hơn nữa, không phải chị nói chị cải tà quy chính rồi à? Tóm lại chị đã suy nghĩ thông suốt, có một em trai đỉnh lưu trong giới giải trí như vậy, chị còn cọ nhiệt ké fame này nọ làm quái gì, ngồi ăn chờ chết không sướng à?”Thịnh Lâm nhếch mày nhìn Tiết Lam.
Cô thật sự đổi tính rồi, chẳng qua cậu cũng thực sự hi vọng chuyện này là thật.“Vậy đi thôi.” Thịnh Lâm chợt nói.Tiết Lam ngơ ngác: “Đi đâu?”Thịnh Lâm liếc cô một cái, nói bằng giọng thiếu đòn: “Không phải là chị nói muốn ngồi ăn chờ chết hay sao? Vậy chúng ta đi ăn cơm trước đã.”Tiết Lam: “…….”Hai người tới phòng của Thịnh Lâm.
Trước đó cậu đã bảo trợ lý mua cơm, Tiết Lam gấp gáp chạy qua, quả thực vẫn chưa kịp cơm nước cho nên không chút khách khí bắt đầu ăn.Sau khi cơm nước no nê, Tiết Lam chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi một chút.Phòng Thịnh Lâm ở tầng mười bốn, cô ở tầng mười ba, cô vừa ra cửa chuẩn bị bấm thang máy thì Thịnh Lâm liền đuổi theo, dúi cho cô tấm thẻ: “Cho chị.”Tiết Lam không hiểu nhìn tấm thẻ: “Làm gì?”“Không phải bảo tôi nuôi sao?” Thịnh Lâm giơ tấm thẻ trong tay, hung dữ nói: “Ừm, nuôi chị đấy.” (Ai cho tôi đứa em như vậy điiiiiiiiiiiiii)Tiết Lam ngây ra rồi bật cười.
Thằng nhóc thúi khó ưa này vậy mà cũng có lúc dễ thương đến thế, chẳng qua với một Tiết Lam vét cả người chỉ có 2.8 tệ thì đúng là cực kỳ cần cứu tế.“Vậy em nghĩ cho kỹ nhé, thật sự định cho chị?” Tiết Lam chọt chọt tấm thẻ trong tay cậu, cố ý nói.Thịnh Lâm có chút mất kiên nhẫn, trực tiếp nhét tấm thẻ vào tay Tiết Lam: “Sao lại nói nhảm lắm thế, cho thì…”Đúng lúc này, cửa phòng đối diện đột nhiên bật mở, Thời Chí mặc đồ thể thao từ trong phòng bước ra, vừa hay bắt gặp cảnh Thịnh Lâm dúi thẻ cho Tiết Lam.Bước chân của Thời Chí dừng lại, trong lòng chợt cảm thấy có chút tiến thoái lưỡng nan, bầu không khí nhất thời trở nên lặng phắt.Tiết Lam cũng ngớ người, nhìn tấm thẻ trong tay rồi lại nhìn Thời Chí và Thịnh Lâm, bỗng nhiên đầu óc linh mẫn, vội giải thích: “Cái này, tạm thời tôi mượn tiêu một chút, sau này nhất định sẽ trả.”Ngàn vạn lần không thể để em dâu cho rằng nhà họ có thân thích cực phẩm gì, dọa người ta rồi mất nhiều hơn được.Thời Chí chưa từng đụng phải tình huống như vậy, càng không hiểu Tiết Lam sao lại giải thích với mình, nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào.Thịnh Lâm vừa nghe Tiết Lam nhắc tới cái gì mà trả với không trả thì chỉ cảm thấy cô đang tỏ ra xa lạ với cậu nên nhất thời không vui, vì vậy đen mặt đuổi người đi.Có điều Tiết Lam tới trước thang máy còn không quên quay đầu lại nhìn, âm thầm cảm khái một câu, phòng của hai đứa vậy mà ở đối diện nhau, đoàn phim thực có tâm.Sau khi Tiết Lam rời đi, sắc mặt Thịnh Lâm cuối cùng mới dễ chịu một chút, quay đầu nhìn quần áo của Thời Chí, “Tập thể dục?”Thời Chí “Ừ” một tiếng, hỏi: “Cùng đi?”Đoàn phim “Trầm phù” đã khai máy được một thời gian, Thịnh Lâm và Thời Chí đóng chung với nhau vẫn luôn tốt, có lúc cũng sẽ hẹn nhau cùng nhau đi chơi bóng, tập thể dục, về mặt riêng tư xem như là bạn bè khá thân thiết.Mặc dù chiến thuyền của hai người trên mạng rất hot nhưng hai người trái lại không hề để ý, cũng không cố ý tránh hiềm nghi, không cố ý tạo độ hot, rất vô tư chính trực.Thịnh Lâm phất phất tay, đáp: “Không đi, quản lý của tôi lát nữa sắp tới rồi.”Về phòng không lâu, quản lý Linh Vũ của Thịnh Lâm quả nhiên vô cùng lo lắng chạy tới..