Nữ chính thích chèo thuyền giới giải tríSáng sớm hôm sau, Tiết Lam và Miêu Y Y tay trong tay xuống lầu, Thẩm Lãng vừa ở bên ngoài chẻ củi xong, thấy hai người như vậy thì không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ.Thẩm Lãng: “Qua một đêm, tôi thấy quan hệ giữa hai người càng trở nên thân thiết hơn nhỉ?”Quan hệ giữa cả hai hôm qua mặc dù không tệ, nhưng Thẩm Lãng có thể khẳng định tuyệt đối không sến rện như bây giờ.Tiết Lam nhún vai: “Có nói em cũng không hiểu, cảm tình của con gái đều là ngủ với nhau rồi sẽ xuất hiện.”Thẩm Lãng: “……..”Mới sáng bảnh mắt, cô nói gì tối thui vậy?!Quần chúng canh phòng livestream từ tinh mơ cũng bị lời này của Tiết Lam chấn động.[Mị nghiêm túc nghi ngờ Tiết Lam đang pỏn, có bằng có chứng í nhá!][Chu choa mạ ơi, Tiết Lam tính làm gì thế, không quấn nam nghệ sĩ mà còn để mắt tới nữ nghệ sĩ?][Bảo vệ Y Y nhà tui, bọn này không hứa không hẹn][Cái lùm mía, Tiết Lam mày nói gì vàng khè với ca ca nhà tao vậy, éo biết xấu hổ][Lẽ nào không có ai cảm thấy Thẩm Lãng rất ngây thơ à, ẻm cứ vậy bị hai ba câu của Tiết Lam chọc đỏ mặt rùi][Há há há, cười ẻ, thiệt không ngờ Thẩm Lãng bình thường ngầu bá cháy thế nhưng lại nai tơ đến vậy.
Nói thật, Tiết Lam cũng có nói gì đâu cơ chứ ][Đúng thế đúng thế, nếu như để ẻm đọc được tin nhắn tui với con bạn thân tám chuyện, woa hahaha, thiệt hơm dám tưởng tượng luôn]Tai Thẩm Lãng thoáng đỏ bừng, bỗng thấp giọng nói: “Chị nói chuyện để ý một chút, vẫn đang livestream đó.”Tiết Lam quay đầu nhìn về phía ống kính, thảng thốt: “…….”Thật sự tiêu tùng rồi.
Tối qua tám với Miêu Y Y hăng quá nên nhất thời chưa kềm lại được, để lộ bản chất lưu manh mất rồi.“Chuyện này, em làm như chưa nghe thấy nha.” Nói rồi Tiết Lam đỡ trán rời đi.Thẩm Lãng nhìn bóng lưng vội vàng tháo chạy của Tiết Lam, lúc quay lưng về phía ống kính máy quay, bỗng nhiên mỉm cười.Sau khi ăn sáng, tổ chương trình gọi năm người qua, tuyên bố nhiệm vụ ngày hôm nay.Lâm Hưng nhíu mày hỏi tổ đạo diễn: “Cái này không ổn lắm, sao còn có nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành cơ chứ?”Dựa theo yêu cầu của tổ chương trình, hôm nay tất cả cần phải xuống ruộng hái dưa, nhưng theo cách làm lúc trước, họ lao động là để đổi lấy nguyên liệu thức ăn.
Hiện giờ họ vẫn còn có cá để đổi, vậy vì sao nhất định phải xuống ruộng?Tổ đạo diễn giải thích: “Hiện đang là mùa dưa chín, nếu như mọi người không thu hoạch, tới lúc đó cứ để dưa hư thối trong ruộng không phải sẽ lãng phí sao.
Chuyện này không phù hợp với tôn chỉ của chương trình chúng tôi.”Năm người nghe thấy cũng có lý, để dưa chín thối trong ruộng thật sự không hay, vì vậy liền không hề phản đối.
Mệt một chút thì mệt một chút, dù sao trước khi tới tham gia chương trình đã biết sẽ không thảnh thơi thoải mái, nên cũng không khó có gì khó tiếp nhận.Trong lúc họ cầm công cụ chuẩn bị ra ngoài thì tổ đạo diễn lại đưa cho họ một bảng trao đổi lương thực mới: “Đây là tỷ lệ trao đổi mà tổ đạo diễn tụi tôi mới điều chỉnh, mọi người cũng xem để biết.”Dịch Phi Phàm nhận lấy, năm người cùng tụm lại, càng đọc thì lông mày càng nhíu chặt.
Tổ chương trình vậy mà còn chẳng biết xấu hổ điều chỉnh tỷ lệ trao đổi của cá!Dựa theo biểu giá trao đổi này, cá mà họ nuôi trong thùng kia căn bản không đổi được bao nhiêu.Miêu Y Y lập tức giãy nãy: “Em nói chứ tổ chương trình mấy người có phải chơi bẩn quá rồi không, quy tắc đã định rồi còn có thể nói đổi là đổi?”Tổ đạo diễn cũng cùi không sợ lở, thẳng thắn thừa nhận: “Không sai, tụi tui chơi bẩn vậy đó.”Tối qua tổ đạo diễn ngay trong đêm đã đi tìm thôn dân hỏi thăm một chút.
Dạo này đang mùa mưa, chỗ họ mở đập xả lũ có lẽ sẽ còn tiếp tục mấy ngày nữa.Nếu như khách mời mỗi lần đều thu hoạch đầy ắp như hôm qua, vậy chương trình bọn họ phải làm sao, tới lúc đó chẳng phải thật sự sẽ trở thành nhà nông vui vẻ rồi à?Thế nên tổ đạo diễn bàn bạc với nhau một lúc, chỉ có thể ra hạ sách này, có mất mặt cũng được, cứ thế thay đổi biểu giá trao đổi.Năm người: “………..”Họ cũng biết đây là vì hiệu quả của chương trình nên mặc dù không cam lòng, năm người vẫn chỉ có thể đi ra ruộng dưa.Ruộng dưa tổ chương trình thuê vừa xa vừa dốc, phiền nhất chính là đường đi hẹp vô cùng, chỉ có thể miễn cưỡng đủ một người qua, xe bình thường căn bản không vô lọt.Chuyện này cũng ý là họ nhất định phải còng lưng lội từng chuyến một gánh dưa về nhà, lượng công việc nhọc cỡ nào nghĩ thôi đã biết.Dịch Phi Phàm mặt mày khổ sở: “Tổ chương trình muốn mệt chết chúng ta đây mà, em có thể tưởng tượng được cảnh hai chân mình tối này không còn nghe lời nữa rồi.”Sắc mặt những người còn lại cũng không tốt gì, nhưng còn có cách nào khác chứ, cũng chỉ có thể khổ cực oằn lưng ra bắt đầu vận chuyển dưa.Tiết Lam vác được hai bận thì không làm nữa, vứt sọt xuống đất: “Mọi người dừng tay đi, chúng ta thế này chắc chắn không được rồi, vẫn phải nghĩ cách gì thôi.”Vừa nghe vậy, hưởng ứng trước nhất chính là Miêu Y Y và Thẩm Lãng đang đứng gần cô.
Hai người đều lớn lên trong cảnh sung sướng an nhàn, đã bao giờ trải qua cuộc sống như vậy, nếu không phải có ống kính máy quay thì e là sớm đã quẳng gánh đi rồi.“Được.” Hai người không hẹn cùng đồng thanh lên tiếng.Thẩm Lãng cũng tiện tay vứt sọt xuống, “Chị nói đi, chúng ta phải làm thế nào?”Lúc này, Lâm Hưng và Dịch Phi Phàm cũng đi tới, bốn người đều mong mỏi nhìn Tiết Lam.Tổ chương trình: “……..”Bug Tiết Lam lại tính làm gì đây?.