Nữ chính thích chèo thuyền giới giải tríHôm sau, cảnh của Tiết Lam rất nhanh đã quay xong, phó đạo diễn không biết từ đâu mang tới một cái bánh kem to, người trong đoàn quây quần lại, sau khi cắt bánh kem, Tiết Lam lưu luyến không rời tạm biệt mọi người.Đạo diễn Trần lại dẫn theo mấy diễn viên tới chào rồi cùng chụp ảnh: “Lại đây lại đây lại đây, Tiết Lam cô đứng giữa Thời Chí và Thịnh Lâm đi, vị trí đó đẹp.”Tiết Lam vội xua tay, “Không không ạ, cháu vẫn nên đứng cạnh Thịnh Lâm thôi ạ, vị trí này cũng được lắm.”Dứt lời, Tiết Lam lập tức chạy thẳng tới cạnh Thịnh Lâm.

Cô còn lâu mới chịu đứng giữa hai người họ làm bóng đèn đâu, dù gì cuối cùng cũng sẽ tránh không thoát số mệnh bị photoshop cắt mất, hà tất phải thế.Đương nhiên, cô vẫn không quên cố ý dồn Thịnh Lâm về phía Thời Chí.Thịnh Lâm: “………”Sa mạc lời!Thực nhịn không nổi, Thịnh Lâm âm thầm liếc một cái, nhưng cậu không biết cảnh này vừa hay bị người phía sau lén chụp lại.Bánh kem cắt rồi, ảnh cũng chụp rồi, Tiết Lam thật sự phải rời đi rồi.Chỉ là trước khi đi, đạo diễn Trần ở trước mặt mọi người khen cô, nói cô có thể chịu khổ, khả năng diễn xuất cũng ổn, linh hoạt biến hóa tốt gì gì, còn nói sau này có vai diễn phù hợp vẫn sẽ tìm cô khiến Cao Thông vui chết đi được.Tiết Lam vội khiêm tốn bảo đều là nhờ đạo diễn hướng dẫn tốt, diễn viên đối diễn dẫn dắt khéo, còn nói sau này sẽ tiếp tục cố gắng vân vân mây mây.Hai người Thịnh Lâm và Thời Chí tiễn Tiết Lam ra khỏi đoàn phim.

Khoảng thời gian qua, vì Thời Chí biết được quan hệ giữa Tiết Lam và Thịnh Lâm nên đối với cô cũng không tiếp tục né tránh, cộng thêm cảnh diễn chung giữa hai người lại nhiều nên quan hệ cũng tốt.Đứng trước cổng đoàn phim, Tiết Lam lấy ra túi thuốc ngủ đã chuẩn bị xong từ mấy ngày trước, đưa đến trước mặt Thời Chí.“Trước đó từng nghe anh Hải nhắc tới, nói anh ngủ không ngon giấc, túi thuốc này có tác dụng giúp ngủ ngon, được phối theo phương thức gia truyền, trước khi ngủ chỉ cần đặt cạnh gối là được, hiệu quả cũng tốt, anh có thể thử xem.”Thời Chí sửng sốt.

Anh không ngờ Tiết Lam vậy mà lại chú ý tới điểm này, còn chuẩn bị cho anh túi thuốc giúp an giấc.Thịnh Lâm ngược lại không bất ngờ.

Ông ngoại của họ là lão trung y, Tiết Lam lại ở cùng ông ngoại bà ngoại lâu như vậy, biết làm túi thuốc giúp ngủ ngon cũng là điều dễ hiểu.“Anh cầm lấy thử đi, y thuật của ông ngoại tôi khá tốt, nói không chừng túi thuốc này thật sự có tác dụng với anh.” Thịnh Lâm nói.Thời Chí cũng không từ chối nữa, thuận tay nhận lấy túi thuốc trong tay Tiết Lam, “Cảm ơn.”Tiết Lam xua tay, bất cẩn nói: “Ầy, chúng ta là quan hệ gì chứ, khách sáo làm gì.”Thịnh Lâm bỗng có chút không cách nào nhìn thẳng Tiết Lam.

Từ tối qua biết Tiết Lam đang đẩy thuyền của cậu và Thời Chí thì nhất cử nhất động của cô hôm nay, cậu không cần giải mã cũng có thể ngay lập tức hiểu ra, tỷ như câu này “chúng ta quan hệ gì chứ”, hết sức có hàm nghĩa khác.“Được rồi, đừng bịn rà bịn rịn nữa, chị mau đi đi.” Thịnh Lâm thật nhịn không nổi, bắt đầu ra tay đuổi người.Tiết Lam bị cậu đẩy tới cạnh xe, ngơ ngác nhìn Thời Chí cách đó mấy mét, sau đó vỗ vai Thịnh Lâm, lời lẽ thấm thía thấp giọng nói—“Em à, chị cũng không thể giúp em được nữa! Chẳng qua yên tâm, chị ủng hộ em, hai người cứ dũng cảm theo đuổi tình yêu chân chính, chuyện nối dõi tông đường nhà chúng ta cứ giao cho chị.”Mặt của Thịnh Lâm lập tức đen xì, biểu cảm như nuốt phải ruồi.Nhưng Tiết Lam cho rằng cậu như vậy là xấu hổ thừa nhận nên hướng phía cậu gật gật đầu, vẻ mặt “em không cần nói gì hết, chị hiểu”, sau đó xoay người ngồi vào xe.Có điều trước khi xe khởi hành, Tiết Lam vẫn mở cửa sổ, hướng về phía Thời Chí vẫy tay nói: “Thời Chí, sau khi anh và Thịnh Lâm sát thanh, chúng ta lại hẹn nhau nha.”Thịnh Lâm: “……”Thấy mặt cô ân cần niềm nở như vậy, nếu không biết cô đang nghĩ gì thì Thịnh Lâm còn tưởng cô đây là nhìn trúng Thời Chí rồi ấy.Thời Chí khẽ gật đầu đồng ý, chỉ là đáy mắt của anh có chút do dự.Lại là ánh mắt thế này, trong ân cần chứa đựng yêu mến và vui vẻ, anh thật sự không hiểu sao Tiết Lam lại thường xuyên lộ ra biểu cảm thế này với mình.Thời Chí day lông mày nhìn theo hướng xe Tiết Lam rời đi, hỏi: “Cậu có thấy ánh mắt vừa rồi của cô ấy có hơi kỳ lạ không?”Thịnh Lâm: “……….”Cậu đương nhiên biết, nhưng mà cậu ngại mở miệng!Thịnh Lâm buồn bực nói: “Đừng để ý chị ấy, từ nhỏ đầu óc đã không tốt rồi.”Thời Chí: “………”Anh phát hiện chị em nhà này thường xuyên diss nhau, nhìn nhau không thuận mắt, nhưng quan hệ chị em thật ra lại rất tốt.“Sao vậy?” Thịnh Lâm thấy Thời Chí hình như ngây ra, khó hiểu hỏi.Thời Chí bừng tỉnh, “Không có gì, cảm thấy tình cảm chị em của hai người rất tốt thôi.”Thịnh Lâm lơ đễnh nói: “Người nhà không phải như vậy sao, tôi có ghét bỏ chị ấy thì có tác dụng gì chứ, có vứt bỏ quan hệ huyết thống được đâu.

Đã cắt không được thì đành phối hợp với nó mà sống thôi.”Mặc dù ngoài miệng cậu ghét bỏ nhưng ý cười nơi đáy mắt vẫn giấu không được người khác.Thời Chí mân mê túi thuốc Tiết Lam tặng anh trong tay, cúi đầu cười cười, không nói gì nữa.Có lẽ đây chính là tình cảm giữa người nhà với nhau, nhưng loại tình cảm này anh không hiểu cho lắm.

Dù đã diễn nhiều như vậy nhưng lại chưa từng nếm trải, cuối cùng vẫn không cách nào cảm nhận được..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play