Sau đó, Bạch Lãng bỗng nhiên muốn nghe Kỳ Tư Niên chơi đàn piano. Kỳ Tư Niên suy nghĩ một chút, cũng không từ chối, nhanh chóng bước lên sân khấu nhỏ, ngồi trước cây đàn piano lớn.
Sau đó, âm thanh piano linh động duyên dáng và đẹp đẽ từ từ chảy ra từ tay anh.
Đó là một bản nhạc có những đường nét rất đơn giản và thanh thoát, một quãng nhỏ giữa các âm giai, nhịp điệu đơn giản và nhịp thở nhanh, không phải là một bản nhạc khó. Tuy nhiên, Kỳ Tư Niên xử lý giai điệu một cách sạch sẽ và đẹp mắt, các nốt nhạc dường như biến thành những bong bóng trong trẻo và linh động, tụ lại trên biển tạo thành một thiên đường mộng mơ đầy màu sắc.
Bạch Lãng chú ý tới tư thái tao nhã, vẻ mặt tập trung bình tĩnh không khác gì khi đứng trên sân khấu lộng lẫy của Kỳ Tư Niên. Đối với Kỳ Tư Niên, cho dù đó là phím đen trắng của piano hay dây cung của violin, chúng đều đáng được coi trọng và có thể mang lại sự tận hưởng tột độ cho khán giả.
Hình như Kỳ Tư Niên thấy ánh mắt của Bạch Lãng, anh quay đầu nhìn cậu, lông mi khẽ run, trong mắt dịu dàng từng chút lộ ra. Cảm xúc của người biểu diễn nhanh chóng hòa vào giai điệu, và khi đoạn nhạc trôi qua, từng nốt nhạc dần dần mang một hương vị dai dẳng và cảm động.
Bạch Lãng yên lặng nghe, không tự chủ được đắm chìm trong âm nhạc của Kỳ Tư Niên.
Lúc này, trong đầu Bạch Lãng chợt nảy ra một ý tưởng.
Cho dù hai năm trước cậu không gặp Kỳ Tư Niên ở Juilliard, cậu cũng không cần phải khổ cực luyện tập trong mùa hè nóng rực và mùa đông giá lạnh để đến gần thần tượng của mình, cũng không có những suy nghĩ khó hiểu trong lòng; cho dù họ đang ở một nơi bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nơi họ gặp nhau lần đầu, trong một ban nhạc với hàng trăm người, hoặc tại một bữa tiệc nào đó, cậu chắc chắn sẽ yêu Kỳ Tư Niên ngay từ đầu, rồi rơi vào mối quan hệ này bất chấp hậu quả.
Không có gì khác hơn bây giờ.
Cuối ngày, ông Downey đương nhiên đưa chai rượu chanh được cho là trị giá hàng ngàn vàng cho Kỳ Tư Niên và Bạch Lãng.
Bạch Lãng vui tới phát điên, nhảy lên lưng Kỳ Tư Niên dưới cái nhìn của bao nhiêu người, vui vẻ ôm vai anh bằng cái hai tay, hôn tai anh rồi hôn cổ, dùng tiếng Anh lớn tiếng tuyên bố: "Đây là bạn trai của tôi!"
Sau đó Kỳ Tư Niên mở chai ngay tại chỗ và chia sẻ loại rượu được cho là vô giá với những người có mặt.
Bạch Lãng chỉ uống một chút, nhưng rất nhanh sau đó đã say đến mức đầu óc hỗn loạn, không thể suy nghĩ được gì. Cậu chỉ mơ hồ nhớ mình bị ông Downey kéo đi khiêu vũ bên đống lửa trại, cậu cùng chú chơi đàn accordion biểu diễn một điệu polka lộn xộn, khi tỉnh lại thì cậu đã ở trên lưng Kỳ Tư Niên.
Kỳ Tư Niên hai tay ôm mông, cõng cậu chậm rãi đi về phía trước.
Bạch Lãng ngơ ngác một lúc, bữa tiệc lửa trại cùng tiếng nhạc nhảy sôi động đã biến mất, chỉ còn lại ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống mặt đường và tiếng lá cây chanh xào xạc trong gió biển.
Cậu không biết bây giờ là mấy giờ, cậu chỉ cảm thấy cả thế giới đều chìm trong bóng tối, chỉ có nhiệt độ mà Kỳ Tư Niên ban cho cậu là thật. Rượu và cái nóng của đêm hè có tác dụng rõ ràng, trong lúc nhất thời, Bạch Lãng đột nhiên cảm động đến muốn khóc.
Cậu vùi đầu vào lưng Tề Tư Niên, một lúc sau mơ hồ gọi: "Thủ trưởng."
Kỳ Tư Niên lập tức "Ừm" một tiếng, nghiêng đầu hôn hôn mặt cậu, hỏi: "Dạ dày có khó chịu không?"
"Không khó chịu." Bạch Lãng dùng hai chân kẹp chặt eo anh, nước mắt đong đầy hai mắt.
Cậu không biết mình đã xảy ra chuyện gì, mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng lại không khỏi rơi nước mắt. Bạch Lãng cảm thấy mình chưa bao giờ là người hay khóc nhè như vậy, cho dù hồi còn là thiếu niên phải cô độc ở bên ngoài, gặp phải nhiều đối xử bất công như vậy, cậu cũng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt.
Kỳ Tư Niên dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Bạch Lãng, hỏi: "Sao em lại khóc?"
"Đâu có, em đâu có khóc." Bạch Lãng cảm thấy có chút mất mặt, vì thế nhẹ giọng nói, "Là do rượu chanh của chú Downey có nồng độ cao quá."
Kỳ Tư Niên mỉm cười, không biết là anh có tin không: "Sau này đừng uống nữa."
"Không đâu." Bạch Lãng vung vẩy hai chân, cúi người liếm liếm tai Kỳ Tư Niên, nói, "Em thích anh cõng em, sau này già rồi, ngày nào anh cũng cõng em được không?"
Kỳ Tư Niên chớp mi, cười lớn: "Đợi tới khi tôi già, tôi phải nấu cơm cho em, phải học làm gelato, phải cùng em ngồi ven đường kéo đàn violin, cuối cùng còn phải cõng em về nhà sao? Maestro Bai, em nhỏ hơn tôi mấy tuổi hả? Em cảm thấy chuyện đó có phù hợp hay không?"
Bạch Lãng sửng sốt, không nhịn được bật cười, thân thể cũng theo đó run lên: "Em cảm thấy vô cùng phù hợp."
Cậu ghé sát vào Kỳ Tư Niên, nói như ám chỉ: "Dù sao thể lực của anh tốt như thế, nhất định có thể lợi hại đến 80 tuổi."
Nghe xong, dường như Kỳ Tư Niên mỉm cười, hai tay từ eo cậu chậm rãi trượt xuống, nhéo mông cậu.
Hôm đó Kỳ Tư Niên cõng Bạch Lãng đến gần nhà họ rồi mới thả cậu xuống.
Ngôi nhà nghỉ mát của họ hướng ra biển. Positano về đêm yên tĩnh và dễ chịu, nước biển Địa Trung Hải thay đổi đáng kể, biến thành màu đen vô tận.
Ngoài sân có một cây chanh lớn, phủ đầy những trái vàng rực. Đứng dưới gốc cây, những cơn gió biển đầy muối nhẹ nhàng mơn mớn má, có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ lên xuống, vang vọng từ chân trời đến tai.
Bị rượu dẫn dắt, đầu óc Bạch Lãng vẫn hưng phấn vô cùng. Cậu ôm Kỳ Tư Niên không chịu buông ra, mặt vùi vào trong áo sơ mi, gần như có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh.
Một ngọn đèn tường được thắp sáng trong sân nhỏ, mơ hồ chiếu sáng bóng dáng của Tề Kỳ Niên. Xung quanh tối tăm đến khó tin, như thể mọi thứ trên thế giới đều bốc hơi và biến mất, chỉ còn lại hơi thở nóng bỏng của nhau.
Họ hôn nhau thật lâu và mãnh liệt dưới gốc cây chanh, vuốt ve cơ thể nhau. Loại cảm giác này khiến toàn thân Bạch Lãng trôi đi, đắm chìm trong rung động tán tỉnh.
Một lát sau, Bạch Lãng mới rút tay ra khỏi quần Kỳ Tư Niên, nói: "Thủ trưởng, em muốn kéo đàn." Nói xong liền đi thẳng vào phòng.
Kỳ Tư Niên từ sau lưng ôm lấy cậu, hơi thở phả vào bên tai Bạch Lãng, có hơi không ổn: "Bây giờ ư?"
"Vâng, bây giờ ạ." Lưng Bạch Lãng tựa vào ngực Kỳ Tư Niên ngực, cậu cảm giác được người mình đang run, đầu nóng lên không suy nghĩ được gì, "Em chịu không nổi, em muốn kéo đàn cho anh nghe. Ngoài âm nhạc, em thật sự không biết biểu đạt lòng mình bằng cách nào, nếu không chơi đàn em sẽ bùng nổ mất."
Kỳ Tư Niên hơi khựng lại, mỉm cười. Anh buông tay ra, đứng tại chỗ nhìn Bạch Lãng mang đàn cello ra, còn đem ghế và nhạc phổ tới.
Kỳ Tư Niên giữ chặt lấy tay cậu: "Em thật sự muốn chơi đàn sao? Đã trễ rồi."
"Em không biết." Bạch Lãng nhảy lên nhào vào trong lòng Kỳ Tư Niên, cảm giác được cảm xúc mãnh liệt trong lòng lúc này đã hoàn toàn bị rượu kích thích, quét qua cơ thể cậu như dung nham nóng bỏng, "Nhưng em thật sự rất vui, em thật sự rất rất yêu anh, em không biết mình nên làm gì bây giờ."
"Tôi cũng yêu em, bé yêu." Kỳ Tư Niên kiên nhẫn ôm dỗ cậu, "Nhưng giờ đã khuya rồi. Em nhịn một chút được không em?"
Bạch Lãng nhìn chằm chằm Kỳ Tư Niên một lát, cảm thấy mình đã tỉnh táo đôi chút, cậu ném đồ trong tay xuống hôn môi Kỳ Tư Niên, hàm hồ nói: "Không được."
Kỳ Tư Niên luồn ngón tay vào trong tóc Bạch Lãng, vuốt ve gáy cậu, đáp lại nỗ lực của Bạch Lãng, thấp giọng nói: "Vậy phải dùng các khác để em thoải mái hơn thôi."
Trái tim nhảy bình bịch Bạch Lãng, nghẹn ngào nói: "Đêm nay em không muốn ngủ."
Cánh tay Kỳ Tư Niên đột nhiên siết chặt, bế Bạch Lãng lên, ném cậu xuống ghế salon dưới gốc cây chanh: "Vậy chúng ta sẽ không ngủ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT