*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Melusina
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Lãng bị đánh thức bởi tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ.
Cậu đã ngủ một giấc rất sâu, khi tỉnh dậy, cậu ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc, sau đó nhớ ra hôm nay mình và Kỳ Tư Niên đi leo núi, vội vàng đứng dậy. Nhìn thời gian, mới hơn bảy giờ sáng.
Khi xuống lầu, cậu thấy Kỳ Tư Niên mặc một bộ quần áo vận động màu đen bó sát, đang đứng trong phòng bếp ngẩng đầu uống nước.
Bộ trang phục này trong mắt Bạch Lãng vừa lạ vừa mới, hai mắt cậu sáng lên, nhìn đi nhìn lại mấy lần, lúc này cậu mới nhận ra tóc Kỳ Tư Niên hơi ướt vì mồ hôi, cánh tay có những đường gân cơ bắp mịn màng tuyệt đẹp, có lẽ anh vừa mới đi tập thể dục buổi sáng về.
Kỳ Tư Niên nhìn thấy Bạch Lãng, cầm ly nước cười nói: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Bạch Lãng sửng sốt, chậm rãi đi đến bên cạnh hỏi hỏi, "Thủ trưởng, anh dậy sớm thế ạ?"
Kỳ Tư Niên rót ly nước ấm đưa qua, nói: "Tỉnh sớm nên tôi dậy luôn."
Sau khi tiến lại gần, Bạch Lãng thấy mồ hôi chảy dọc từ trán Kỳ Tư Niên xuống gò má, nhỏ xuống cổ anh. Cậu cầm lấy ly nước trong tay Kỳ Tư Niên, hỏi: "Anh mới đi tập thể dục về ạ?"
"Dù sao cũng không ngủ được, nên tôi ra ngoài chạy hai vòng. Phong cảnh sáng sớm rất đẹp." Kỳ Tư Niên giơ tay vuốt vài sợi tóc xõa xuống trán lên, nói với Bạch Lãng, "Sáng nay em muốn ăn gì?"
Bạch Lãng hỏi: "Anh làm cho em ăn hả? Em có thể gọi món không?"
Kỳ Tư Niên nhìn thấy trên mặt cậu vẫn còn vết khi mới ngủ dậy, yên lặng nhìn một lát, cười nói: "Cũng phải là món tôi biết nấu."
"Em mặc kệ đấy, anh đã nói rồi, ngày nào cũng phải nấu cho em ăn." Bạch Lãng như một cái đuôi nhỏ đi theo anh vào phòng bếp, dựa vào tủ bát nhìn anh, "Không thể nói lời mà không giữ lời."
Kỳ Tư Niên chuyên tâm lấy hạt cà phê ra pha cà phê, động tác điêu luyện và tao nhã, hiển nhiên là thường xuyên làm như vậy. Rất nhanh, mùi cà phê chậm rãi lan ra, thần kinh Bạch Lãng cũng thả lỏng.
"Ăn mì thịt bò được không?" Kỳ Tư Niên hỏi Bạch Lãng.
Bạch Lãng cười, gật đầu: "Được ạ."
Kỳ Tư Niên lấy mì sợi từ trong ngăn tủ ra, thấy Bạch Lãng vẫn đang ngơ ngác đứng cạnh liền bảo cậu mang cà phê ra, nói: "Uống chút rồi đi thay đồ đi. Tôi bảo đảm, khi em quay lại nhất định sẽ được thưởng thức bữa sáng ngon miệng."
Bạch Lãng gãi mái tóc rối bù, cười vô tri, gật đầu đồng ý.
Cuối cùng bữa sáng là một sự kết hợp kỳ lạ giữa mì bò trứng chiên, ly cà phê và bánh mì nướng.
Ăn xong bữa sáng, Kỳ Tư Niên lại thay một bộ đồ khác, hai người đeo ba lô đi về phía bến tàu nhỏ bên hồ.
Lúc này, thị trấn chìm trong một làn sương mù nhẹ, như thể đã chìm trong giấc mơ và chưa tỉnh lại.
Nhưng khi vừa rời đi không bao lâu, Bạch Lãng lập tức nhận ra, con đường nhỏ bên hồ lại có nhiều du khách hơn cậu nghĩ, trông họ rất vội vàng, trên mặt đều hiện rõ vẻ căng thẳng và vui vẻ.
Kỳ Tư Niên nói cho cậu biết, vào ngày nắng, mặt trời mọc sẽ rọi qua dãy núi xung quanh đến toàn bộ hồ, khi đó sương mù tích tụ giữa núi và hồ sẽ bị ánh nắng xuyên qua nhuộm màu sặc sỡ, trông giống như dòng suối thiêng nơi nữ thần nước thần thoại Melusine sinh sống.
Lúc này, các nhiếp ảnh gia từ khắp nơi trên thế giới sẽ lên chuyến thuyền đầu tiên vào thị trấn, rồi đi đến vị trí đẹp nhất bên hồ để lặng lẽ chờ đợi khoảnh khắc mặt trời mọc từ bên kia núi.
Nghe vậy, Bạch Lãng nhìn người đi đường trên đường, phát hiện bọn họ đều mang theo thiết bị chụp ảnh. Trong đám đông, cậu còn nhìn thấy cô gái người Hoa hôm qua thêm WeChat, hôm nay cô ấy ở một mình, vẫn ăn mặc tinh xảo đáng yêu, từ xa nhiệt tình vẫy tay chào Bạch Lãng.
Bạch Lãng cũng cười gật đầu với cô. Cô gái chỉ cái giá ba chân thật lớn mình cõng sau lưng, làm ra một vẻ mặt buồn bã, sau đó không nói gì nữa, dẫm lên giày cao gót nhanh chóng chạy về phía chân núi, chỉ trong nhát mắt, cô đã đứng trước tất cả mọi người—— có một địa điểm trên sườn đồi, địa điểm chụp ảnh nổi tiếng, tất cả các nhiếp ảnh gia đều đổ xô về phía đó.
Bạch Lãng âm thầm líu lưỡi, vẻ mặt rất là kính nể: "Thật là nỗ lực"
Kỳ Tư Niên gật đầu: "Một cô gái có sức sống mãnh liệt."
Bạch Lãng ngẫm lại lời anh nói, cứ cảm thấy nó không đúng chỗ nào, nói: "Thủ trưởng, anh dùng từ như vậy để miêu tả một cô gái, người ta sẽ cảm thấy rất kỳ quái đó."
"Thật sao?" Kỳ Tư Niên cười nói, "Xin lỗi. Thật ra tôi không giỏi lấy lòng con gái."
"Sao có thể!" Bạch Lãng khó tin, lập tức cất cao giọng nói, "Em không tin không có cô gái nào thích anh. Dù sao thì anh hoàn mỹ như vậy!"
Kỳ Tư Niên nghiêng đầu, nhìn đôi mắt Bạch Lãng, cười một chút, không nói gì.
Bạch Lãng vẫn không chịu tin, vừa đi vừa nói: "Nhất định là anh lừa em."
Ánh mắt Kỳ Tư Niên dịu dàng, giọng nói trầm thấp bình tĩnh: "Có ai thích tôi không làm sao tôi biết được, dù sao chắc chắn không được các quý cô ưa thích như Maestro Bai."
Bạch Lãng nghe vậy thì sửng sốt, quên sạch những gì mình tính nói. Cậu đứng im một chỗ, ánh mắt đuổi theo bóng dáng Kỳ Tư Niên, cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
"Cho nên," Kỳ Tư Niên quay đầu lại hỏi cậu, "Tôi nên khen ngợi một cô gái bằng tiếng Trung như thế nào?"
Bạch Lãng bước nhanh vài bước, cố ý chuyển đề tài: "Sao lại như vậy ạ. Anh luôn nói em dạy tiếng Trung cho anh, mình thì một từ vựng của tiếng Đức cũng không them dạy cho em. Thầy Kỳ ơi, anh biết cái này gọi là gì không? Này gọi là con sói trắng với găng tay rỗng [1]."
"Đó là có nghĩa là gì? Tôi không hiểu." Kỳ Tư Niên mỉm cười lắc đầu, "Tôi chỉ biết, đã nói dùng một khúc《 Kỵ sĩ hoa hồng 》 đổi một thầy giáo dạy tiếng Đức, tôi còn chưa nhận được thù lao đâu."
Bạch Lãng cạn lời. Cậu liếc mắt nhìn Kỳ Tư Niên, nhỏ giọng nói: "Thủ trưởng, sao anh lại nhỏ mọn như vậy."
Thái độ của Kỳ Tư Niên vô cùng tự nhiên, duỗi tay vỗ vai Bạch Lãng, đôi mắt rũ xuống toàn tia dịu dàng: "Đi thôi, thuyền sắp rời đi rồi."
*
Con thuyền xinh đẹp trên hồ Hallstatt có lịch sử lâu đời, bốn phía có cửa sổ cảnh quan, quầy bar phục vụ nhiều loại đồ uống, những người phục vụ đi qua cabin đều ăn mặc chỉnh tề, nhìn hơi giống châu Âu cổ kính.
Lúc này, du khách đi đến thượng nguồn Obertraun không nhiều lắm, trong cabin trống rỗng chỉ có vài người dân địa phương, Bạch Lãng và Kỳ Tư Niên không ở lại bên trong mà đi lên boong tàu tận hưởng làn gió.
Trên mặt hồ có một lớp sương mù như giăng mỏng, không che khuất hoàn toàn tầm nhìn, có thể nhìn thấy màu sắc trầm của núi non và những chó nhà xếp chồng lên nhau trên bờ. Gần bờ hồ, thiên nga và chim nước đang vui vẻ rượt đuổi nhau, làm mặt nước như gương tách ra, để lại những gợn sóng lăn tăn.
Một tiếng còi vang lên, thuyền rời bờ, lúc này Bạch Lãng cảm giác được xung quanh bỗng nhiên sáng sủa hơn.
"Mặt trời sắp ló dạng." Kỳ Tư Niên nói.
Kỳ Tư Niên còn chưa nói xong, Bạch Lãng đã nghe thấy một tràng tiếng hoan hô cùng vỗ tay vang lên từ sườn đồi bên bờ hồ, cậu sửng sốt nhận ra đó là đến từ một nhóm thợ chụp ảnh.
Kỳ Tư Niên cười nói: "Xem ra hôm nay là một ngày thu hoạch tốt của nhiếp ảnh gia."
Bạch Lãng suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật tốt, hôm nay công sức của bọn họ cũng không uổng phí."
Kỳ Tư Niên đặt tay lên mép thuyền, quay đầu nhìn Bạch Lãng, nhìn hồi lâu mới mỉm cười nói: "Thật ra cậu muốn nói công sức của 'cô ấy' không uổng phí có đúng không.?"
Những lời này Kỳ Tư Niên dùng tiếng Anh, Bạch Lãng sửng sốt một chút mới suy nghĩ cẩn thận thêm anh đang mỉa mai điều gì, không nhịn được đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Không biết anh có ý gì nữa. Thủ trưởng, sao anh lại vậy, không giống anh chút nào cả."
Kỳ Tư Niên cong khóe môi, cười hỏi cậu: "Vậy như thế nào mới giống tôi?"
Bạch Lãng đương nhiên mà nói: "Đương nhiên là nam thần cao quý, không dính khói lửa bụi trần. Sinh ra đã là người được những người thường như em kính trọng."
"Nghe có vẻ không hay lắm." Kỳ Tư Niên lắc đầu, lại mỉm cười, hỏi, "Cho nên bây giờ tôi không phải nam thần có phải không?"
Bạch Lãng mím môi, hạ giọng nói: "Nam thần xuống trần gian cũng là nam thần. Cho dù có thay đổi thế nào đi chăng nữa, anh vẫn mãi là nam thần của em."
Không biết Kỳ Tư Niên có hiểu ý nghĩa trong đó hay không, anh chỉ chăm chú nhìn đôi mắt của Bạch Lãng, dưới hàng mi dài là đôi mắt tràn đầy cảm xúc dịu dàng
Mấy phút sau, anh ngước mắt nhìn xung quanh rồi nói: "Sương mù sắp tan."
Bạch Lãng cũng cảm thấy gió thổi trước mặt khác hẳn lúc trước, sương mù nhẹ bồng bềnh trên mặt hồ từ từ dâng lên, bị ánh nắng chói chang cuốn đi, phản chiếu đủ màu sắc sặc sỡ.
Trên boong tàu vẫn chỉ còn hai người bọn họ, Bạch Lãng nhìn qua khuôn hàm duyên dáng của Kỳ Tư Niên, yết hầu chuyển động, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, chỉ vào mặt hồ trong vắt: "Suối thánh."
Lại cố ý nhìn về phía Kỳ Tư Niên, thờ dài đầy ám chỉ: "Nữ thần nước Melusine[2] hạ phàm."
Sau đó nhìn thấy vẻ mặt vừa tức giận vừa buồn cười của Kỳ Tư Niên, tự cậu cũng xấu hổ bụm mắt cười lớn.
Chú thích của editor:[1]
Thật xin lỗi bởi kiến thức hạn hẹp của editor không hình dung ra câu thành ngữ, tục ngữ bình thường nào. Câu này có raw là "空手套白狼" và nghĩa của nó là ẩn dụ cho những thủ đoạn lừa dối được sử dụng bởi những kẻ lừa đảo đi khắp nơi lừa dối mà không đầu tư gì cả. Mọi người biết nhắc tui nhé, cảm ơn ạ.[2]
Mélusine hay Melusine hay Melusina là một nhân vật trong văn hóa dân gian châu Âu, một nữ thần nước ngọt trong giếng hoặc sông thánh. Cô ấy thường được miêu tả là một người phụ nữ có hình dáng là một con rắn hoặc một con cá từ thắt lưng trở xuống.