Em ruột của tôi, Cố Oản Oản, thường phàn nàn tôi là bản sao của mẹ.

Tôi liếc xéo nó, dưới góc độ anh trai giáng cho nó đòn triple kill:

"Hôm nay có chăm chỉ học tập không? Xứng ăn cơm không? Có phải lại tình yêu tình báo gì không?!"

"Em bao nhiêu tuổi rồi? Ngoài yêu đương nhăng nhít thì còn có thể làm gì? Công ty mà chia cho em một nửa thì xoay sở thế nào?"

"Anh trai, em trấn thủ giang sơn dễ dàng sao? Thế mà em rảnh rỗi còn hắt nước bẩn lên người anh! Anh đây chỉ muốn giữa biển người mênh mông tìm thấy tri kỉ. Có duyên, là phúc. Không được, là ý trời. Chỉ thế mà thôi.”

Cố Oản Oản dựa vào bàn, mái tóc dài gợn sóng chạm eo quyến rũ, ăn mặc thời thượng nhưng giọng điệu còn cổ hủ hơn cả ông già:

"Cố Phi, đừng lúc nào mở mồm là tri kỉ này nọ! Em hỏi anh, anh đã bao giờ gặp ai khiến tim anh loạn nhịp chưa?..... Tim còn không đập, nói gì đến tri kỉ!”

Tôi nheo mắt, không hiểu lắm cảm giác loạn nhịp nó nói sẽ thế nào…..

"Chỉ là bùm bụp, bùm bụp thôi."

Cố Oản Oản bước về phía tôi, nắm rồi lại thả tay mô phỏng chuyển động của nhịp tim: "Tim giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tâm trí tràn ngập về người ấy, nhớ cho kỹ.”

1.

Ký ức quay về ba năm trước - vừa lên máy bay tôi đã nhìn thấy em ấy, em mặc váy trắng, mái tóc dài buông xõa trên vai, khuôn mặt rất nhỏ.

Tất nhiên, ngũ quan cũng rất tinh tế.

Là điều gì đã thu hút tôi? Là vẻ thờ ơ thản nhiên, là vẻ uể oải lười biếng đối lập hoàn toàn với thế giới hỗn loạn xung quanh?

Tôi nhìn thấy ngăn hành lý phía trên em lộ ra một cái kẹp tranh màu xanh lá.

Thì ra là sinh viên mỹ thuật.

Sinh viên mỹ thuật đều xinh đẹp như vậy sao? Tôi nhớ trên mạng có câu: Rõ ràng có thể dựa vào ngoại hình, nhưng lại nhất định phải sống bằng tài hoa.

Sau khi ngồi vào chỗ, tôi cười tự giễu mình vì đã nhìn người ta quá nhiều.

Lúc đi vệ sinh xong quay lại, ánh mắt lại không tự chủ lạc vào em - em đang ngủ.

Đầu nghiêng về một phía, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra chiếc mũi nhỏ và chiếc cằm thanh tú, hàng lông mi dài cụp xuống toát ra khí chất dịu dàng.

So với lúc tỉnh như hai người khác nhau.

Sau khi ngồi xuống, tôi không nhịn được ngoái đầu nhìn, khi ngủ em trông thật ngoan.

Như con mèo trốn dưới bóng cây vào buổi chiều tà vậy.

Muốn sờ.

Vuốt mèo thỉnh thoảng lại cào vào tim tôi.

Tôi thường đọc tài liệu, đọc sách, nghỉ ngơi trên chuyến bay.

Nhưng hôm đó tôi lại không buồn ngủ chút nào, cuốn sách trên tay cũng không hấp dẫn bằng con mèo phía sau.

Lát sau em tỉnh ngủ.

Đôi tay nhỏ nhắn dụi dụi mắt, lại vỗ miệng ngáp ngáp, đáng yêu vô cùng.

Tôi không khỏi cong môi.

Một lúc sau, tôi cảm nhận được em đang nhìn tôi.

Tim tôi đập bùm bụp, bùm bụp; tôi thề, trong đời tim tôi chưa bao giờ đập nhanh đến thế.

Em đang nhìn tôi! Vẫn đang nhìn tôi….. Có phải có gì trên mặt tôi không? Tôi đã cạo sạch râu chưa? Kiểu tóc có hoàn hảo không?

Bình thưởng tôi đều vuốt ngược ra sau đầu, vừa làm nổi bật đường nét trên khuôn mặt, vừa thể hiện sự thành thục; nhưng hôm nay muốn xõa nên tóc tôi rất tùy tiện, vài sợi tóc con rủ xuống trông có cẩu thả quá không? Tôi biết góc nghiêng tôi đẹp, nhưng từ góc độ của cô ấy có thấy đẹp không?

Một lát sau, em không nhìn tôi nữa.

Móng vuốt lại loay hoay rục rịch, gãi gãi đầu, đột nhiên đứng dậy mở khoang hành lý.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhịp tim loạn xì ngậu dần bình tĩnh nhưng trong lòng lại hơi thất vọng. Em ấy kẹp giấy và bắt đầu vẽ.

Máy bay không mấy yên tĩnh, xa xa tiếng động cơ chạy, tôi phảng phất có thể nghe thấy tiếng bút chì sột soạt trên giấy. Ánh mắt em ấy thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi.

Em đang vẽ tôi!!! Nhịp tim của tôi còn đập nhanh hơn trước, mỗi giây đều như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tôi ngồi bất động.

Nhìn chằm chằm vào cuốn sách nhưng một chữ cũng không vào.

Suy nghĩ hỗn loạn.

Chóp tai dần nóng bừng.

Tôi đã bay chặng đường này không biết bao nhiêu lần, lần đầu tiên cảm thấy nó dài như vậy, cũng ngắn đến vậy!

Dài đến mức tôi nhớ rõ ràng từng dao động của cảm xúc, sự hưng phấn và cả nỗi mất mát của mình.

Ngắn đến mức tôi chưa kịp tìm cơ hội nói chuyện với em thì máy bay đã hạ cánh mất rồi.

Tôi khi đó chưa từng trải qua cảm giác thích, chứ đừng nói đến việc theo đuổi một cô gái.

Tôi không nhận thức được mình rung động, cũng không biết “Tình không biết sở khởi, mà một hướng tình thâm*.”

{*Tình không biết bắt đầu từ đâu, nhưng tôi đã yêu em sâu đậm.}

Lại càng không biết có một loại cảm xúc gọi là “Nhất kiến chung tình*”.

{*Nhất kiến chung tình: Yêu em từ cái nhìn đầu tiên.

Hoang đường, nhưng là thật.}

Mãi đến khi Oản Oản hỏi, tôi mới bất giác nhận ra hóa ra đó chính là rung động!

2.

"Anh, anh đang nghĩ gì vậy? Có phải nhớ đến cô gái đã làm anh rung động không?"

Oản Oản rất hưng phấn, cười rạng rỡ, đứng trước mặt tôi búng tay: "Anh không biết đuổi không sao cả, em sẽ dạy anh!"

Ánh mắt tôi rơi vào bức tranh được đóng khung mà cô ấy đã vẽ.

Khi máy bay hạ cánh, mọi người thu dọn hành lý, tôi nhận ra rằng nếu mình không làm gì thì em ấy sẽ biến mất trong biển người mất.

Tôi bước về phía em.

Trong mắt em hiện lên vẻ bối rối, sau đó mở kẹp tranh ra đi về phía tôi, dúi bức tranh vào ngực tôi.

"Tặng anh, bình thường tôi thu tiền đấy!"

Giọng điệu kiêu ngạo, trêu chọc vào tâm can như yêu tinh, giống như tôi được hời vậy.

Tôi đang định xin số thì em đã lướt qua tôi đi rất nhanh.

"Đây là bức chân dung anh thích nhất đúng không?" Oản Oản nhìn theo tầm mắt của tôi, đến bên cạnh bức tranh.

"Em cứ tưởng anh thích bức tranh này vì nó vẽ dáng vẻ anh lúc còn trẻ! Nhìn sắc độ ánh sáng này, cứ như anh được bao bọc bởi tầng ánh sáng tỏa ra ánh hào quang vậy. Hóa ra thích tranh là giả, mà yêu ai yêu cả đường đi, cái anh thích là người vẽ.”

Ngay sau đó, Oản Oản lại chỉ vào góc dưới bên phải của bức chân dung:

"Cái này không phải có tên sao? Tần Huỳnh."

Tôi có nên nói tôi đã nhờ người tìm em ấy, điều tra hết tất cả sinh viên mỹ thuật ở quốc gia đó nhưng vẫn không tìm được.

"Tần Huỳnh..." Cố Oản Oản lẩm bẩm: "Tên này nghe quen quen! Hình như em đã nghe ở đâu rồi..."

3.

Tôi đã từng nghĩ phải nói gì nếu được gặp lại.

"Hi, như thế nào lại là em?" "Thật trùng hợp lại gặp rồi!" "Những năm qua em khỏe không? Còn nhớ tôi không? Em đã vẽ một bức tranh cho tôi nhưng không lấy tiền, tôi được hời….."

Không ngờ, khi gặp lại đã âm dương cách biệt.

Khi tôi nghe tin về cái chết của em ấy, đột nhiên cảm thấy không chân thực chút nào. Mèo nhỏ lười biếng, yêu tinh câu hồn người sao lại biến mất rồi?

"May là anh chưa bắt đầu." Oản Oản nói.

Không, nếu bắt đầu, có lẽ đã không có ngọn lửa đó!

Lòng tôi đầy tiếc nuối, và đau đớn.

Tim như bị đâm bởi hàng ngàn mảnh vỡ.

Mảnh mà sâu vô cùng.

4.

Tôi đọc hết tất cả tư liệu về Tần Huỳnh, nhìn thấy một nhân vật quen thuộc trong video.

Tần Hữu.

Thế mà lại là em trai em!

Tiểu tử này đã đến gặp tôi cách đây vài ngày, anh ta có một nhà máy nhỏ chế biến kim loại màu thuộc mỏ quặng của bố anh ta, hy vọng rằng tôi góp vốn đầu tư.

Tôi không có hứng thú với ngành công nghiệp nặng nên từ chối thẳng.

Tôi yêu cầu trợ lý làm ba việc:

Đầu tiên, ẩn danh mua bức tranh chuẩn bị mang đi dự thi quốc tế của Tần Huỳnh.

Thứ hai, thông báo cho Tần Hữu tôi sẽ xem xét thêm.

Thứ ba, điều tra nhà họ Tần, tập trung vào mối quan hệ giữa họ và Tần Huỳnh.

5.

Không tra không biết, tra rồi thì…..

Tần Huỳnh và mẹ thực ra đã bị đuổi khỏi nhà khi em còn nhỏ.

Mẹ con Tần Tuyết làm sao ức hiếp mẹ con Tần Huỳnh, Tần Huỳnh đối mặt lại như nào, video buổi tiệc mừng cũng rơi vào tay tôi.

Vậy mà những năm qua Tần Tuyết vẫn dám lợi dụng Tần Huỳnh, dùng danh tiếng của cô ấy thu hút người đến phòng tranh của mình.

Hơn nữa, Tần Huỳnh mới qua đời không lâu đã nóng lòng công bố một loạt tác phẩm có tính nghệ thuật cao, giẫm lên danh tiếng cô ấy để đi lên!

"Người này thật quá ghê tởm! Sao cô ta dám đối xử với chị dâu tương lai như vậy! Anh, xử cô ta đi!” Cố Oản Oản ở một bên làm thủ thế “Giet”.

Tôi nhướn mày nhìn nó chăm chú.

"Aiz, em học kinh tế nha." Cố Oản Oản nói, "Tư bản vốn là nếu tôi cho anh 50% lợi nhuận, thì anh sẽ bí quá hóa liều; 100% lợi nhuận, sẽ không ngần ngại sử dụng thủ đoạn trái pháp luật; nếu cho 300% lợi nhuận, có thể bất chấp tội ác nào cũng dám làm.”

“Nhìn Tần Tuyết này xem, giẫm lên chị gái đã kiếm được bao nhiêu lợi nhuận! Ngoài ra còn có tài sản của bố cô ta cho.”

Tôi nhìn nó, thứ tôi quan tâm là một câu khác: "Chị dâu tương lai? Gì cơ?"

Cố Oản Oản nũng nịu “Aizzzz” kéo dài và nắm cánh tay tôi lắc lắc:

"Lại nói, Tần Huỳnh và Tần Tuyết đấu với nhau nhiều năm mà không phải chịu chút thiệt thòi nào sao? Em không tin chị ấy đơn giản như thế đâu, anh cũng không tin đúng không? Suy cho cùng, chị ấy với anh đều cùng là một loại người!”

Tôi thật vui mừng vì não em gái tôi cũng không chỉ toàn là tình yêu và bã đậu.

Trợ lý hỏi tôi có muốn đến đồn cảnh sát xin cố vấn không.

Tôi nói không cần.

Tôi tin cô ấy.

6.

Tôi tiếp tục kéo hy vọng cho dự án của Tần Hữu nhưng cũng không cho tí ngon ngọt gì.

Thông qua Tần Hữu làm quen với Tần Tuyết.

Người phụ nữ tham hư vinh này vừa nhìn lần đầu tiên đã dính lấy tôi.

Tôi kiểm soát cô ta.

Cô ta muốn bay, tôi sẽ đưa cô ta lên trời cao.

Nhưng lĩnh vực hội họa này cứ không phải có vẻ ngoài xinh đẹp hay có người chống lưng là có thể nổi tiếng.

Cuối cùng vẫn là phải dựa vào thực lực.

Tôi đang đợi.

Chờ một người quay về.

Vô số đêm tôi bật dậy từ cơn mơ, thấy người kia đã biến mất.

Đầu tôi đầy mồ hôi lạnh.

Tôi nghĩ, tôi đã yêu em mất rồi.

Càng muốn làm nhiều điều cho em ấy, càng làm tự mình cảm động, càng ám ảnh với việc "yêu em".....

7.

Buổi ra mắt tác phẩm mới của Tần Tuyết do tôi sắp xếp.

Một năm, tôi đã tâng bốc cô ta một năm, đây là giới hạn của tôi rồi.

Tôi thực sự không muốn tốn một giây nào với cái người đã ngu còn cố thể hiện ra này nữa.

Trong mắt cô ta, chinh phục đàn ông đồng nghĩa với việc chinh phục cả thế giới.

Ngày hôm đó khi bước vào sảnh tiệc, ánh mắt tôi lướt qua khu B nhìn thấy vẻ mặt mấy người có quan hệ tốt với Tần Huỳnh hưng phấn, trong lòng đã mơ hồ suy đoán.

Chẳng mấy chốc, tôi đã nhìn thấy em!

Tôi nắm chặt tay, kìm chế thôi thúc muốn bay về phía em ấy.

Nếu em ấy đã đến thì chắc chắn có chuẩn bị, tôi chỉ cần chờ xem em ấy sẽ đạp Tần Tuyết từ trên mây xuống địa ngục như thế nào thôi.

Buổi họp báo thuận lợi tiến hành theo kế hoạch.

Nhưng khi video giám sát xuất hiện trên màn hình lớn, tôi nhận ra chính mình mới là người bị kéo xuống địa ngục!

Khi tôi nhìn thấy phay sơn dầu đâm mạnh vào hai má em.

Tim tôi đau đến mức không thở được.

Tôi cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, sải bước về phía em ấy.

“A Huỳnh! Đừng đẩy anh đi.”

(Hoàn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play