Editor: Morela
"Vân Vân, chúng ta nhất định có thể trở thành nhóm nhạc hot nhất, hát bài bát nổi tiếng nhất!"
Giang Ngạn Tuyết không biết chuyện gì vừa xảy ra, hoảng hốt trong giây lát. Cảnh tượng xung quanh hoàn toàn thay đổi, đám Lâu Độ cũng biến mất, thay vào đó chính là... ký túc xá trong một buổi sáng sớm đầy nắng, hoa thơm chim hót.
Trước mắt cậu lúc này là hai cô gái, một người là Nhạc Tiểu Cốc, người còn lại đang ngại ngùng cúi đầu, lặng lẽ mỉm cười, ngoại hình không quá nổi bật nhưng cũng rất ưa nhìn.
"Ừ, cũng được, chúng ta ra mắt cùng nhau. Tớ vừa viết một bài hát, tên là "Đóa bỉ ngạn trong mơ", phần điệp khúc là: Hãy nhìn đi, đó là bến đỗ của những giấc mơ. Tôi chắp cánh cho bạn theo đuổi giấc mơ của mình. Hãy bay hết sức mình nhé, giấc mơ cuối cùng vẫn là giấc mơ."
"Hay thật đấy! Vân Vân, bài hát cậu viết hay quá! Chúng ta nhất định có thể nổi tiếng ngay lập tức nhờ vào bài hát này!"
Hai cô gái tìm kiếm ước mơ, trong mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh của hi vọng, trong sáng và thuần khiết.
Cảnh tượng thay đổi. Nhạc Tiểu Cốc ngồi ngay ngắn trong quán cà phê, đối diện là một người phụ nữ ăn mặc thời thượng. Cô ta ngậm điếu thuốc trong miệng, lời nói vô cùng nghiêm túc: "Tiểu Cốc, cô rất có thiên phú âm nhạc, giọng cũng ngọt ngào, hình tượng hoàn hảo. Chỉ cần tôi dồn lực nâng đỡ, o bế cô, đảm bảo chỉ trong vòng một năm rưỡi, cô sẽ nổi tiếng trên cả nước! Cô rất xuất sắc, nhưng người bạn kia của cô lại vô cùng kém cỏi. Cô ta không xinh đẹp, giọng cũng không hay, cô nên nhanh chóng tách khỏi cô ta, đừng để cô ta làm lỡ tương lai xán lạn của mình."
Nhạc Tiểu Cốc siết chặt vạt váy, cắn môi không lên tiếng, nhưng đôi mắt xinh đẹp ngập nước kia lại không ngừng lấp lóe, rõ ràng có vẻ đã dao động.
Đương nhiên người phụ nữ kia cũng chú ý tới điểm đó, gẩy gẩy đầu thuốc, thừa thắng xông lên: "Dưới tay tôi có một cô bé khá ổn, là con lai Trung Mỹ, xinh đẹp, cũng có thiên phú âm nhạc giống cô. Hai người kết hợp với nhau, chắc chắn có thể thành công!"
"Nhưng mà, như vậy không phải là tôi phải phản bội Vân Vân sao?"
"Phản bội cái gì? Là tự cô ta không có tiềm năng trở thành ca sĩ nổi tiếng, dựa vào đâu mà còn muốn kéo chân cô? Đó là lợi dụng đạo đức để ràng buộc cô! Nếu cô ta thực sự coi cô là một người bạn của mình thì nên cổ vũ cô kết hợp với người khác mới đúng."
Trước mắt Giang Ngạn Tuyết tối sầm, đến khi ánh sáng xuất hiện trở lại trước mắt cậu, Nhạc Tiểu Cốc đang mặc một bộ váy dạ hội lộng lẫy, khuôn mặt trang điểm kỹ càng, xinh đẹp như một tiên nữ giáng trần. Mà Thiệu Vân đứng đối diện cô ta lại đi một đôi giày thể thao rẻ tiền, mặc cái quần bò đã bị giặt đi giặt lại đến trắng bệch, khóc tới mức mắt vừa đỏ vừa sưng.
"Tại sao? Không phải đã nói sẽ ra mắt cùng nhau, cùng nhau trở thành nhóm nhạc nữ nổi tiếng nhất Châu Á, cùng nhau thực hiện ước mơ sao? Tại sao không thèm nói với tớ tiếng nào đã đột nhiên... kết hợp với người khác? Tớ biết tớ rất ngu ngốc, ngoại trừ viết lời bài hát, viết nhạc, tớ không còn gì nữa cả. Không xinh đẹp, giọng không hay, tớ kéo chân cậu, tớ không xứng với cậu. Nhưng mà, chỉ cần cậu tự tới nói với tớ, chỉ cần chính miệng cậu nói cậu không muốn kết hợp với tớ, tớ sẽ chủ động rời đi, tớ sẽ không làm chậm trễ sự nghiệp của cậu!"
"Vân Vân, là tớ có lỗi với cậu." Giả vờ cái gì chứ, nói thẳng ra là cậu sẽ chẳng bao giờ chịu để tôi lập nhóm cùng người khác.
"Vân Vân, cậu đừng tức giận." Chẳng qua chỉ là một người bạn thôi mà, chẳng lẽ còn muốn mình phải vì cậu ta mà từ bỏ cơ hội nổi tiếng tốt như vậy sao? Đừng có mà mơ!
"Vân Vân, đừng khóc." Rút cuộc thì phải làm thế nào để thoát khỏi cậu ta đây? Liệu trong lúc tức giận cậu ta có lên mạng tiết lộ thông tin về mình không? Hồi cấp hai mình làm không ít chuyện xấu, phải làm thế nào đây!
Đúng rồi, có thể mua tài khoản rồi lên diễn đàn của trường tung tin đồn. Người đại diện sẽ giúp mình mua lại các tài khoản không có danh tính, sau đó bịa ra mấy bê bối của Thiệu Vân, lợi dụng dư luận tấn công cậu ta, khiến cậu ta lo lắng sứt đầu mẻ chán, không còn thời gian bám lấy mình mãi không tha thế này nữa!
Quan trọng là, nếu trong lúc Thiệu Vân đang khốn đốn mà mình lại đưa tay giúp đỡ, khiến Thiệu Vân cảm động rớt nước mắt, có khi Thiệu Vân còn sẽ viết nhạc cho mình, trở thành vũ khí bí mật sau màn của mình!
Đầu tiên, Nhạc Tiểu Cốc làm giả thân thế của Thiệu Vân, miêu tả mẹ cô thành kẻ thứ ba cướp chồng người khác, sau đó chưa kết hôn đã mang thai, mặt dày dây dưa với đàn ông đã có vợ.
Sau đó lợi dụng tâm lý "Mẹ mày là kẻ thứ ba thì mày cũng chẳng phải thứ gì tốt", khắc họa Thiệu Vân thành một cô gái lầm đường lạc lối có cha sinh không có mẹ dạy.
Tồn tại trong giới giải trí hỗn loạn, Nhạc Tiểu Cốc rất có kinh nghiệm với những việc này, tự mình đánh rơi một cô học sinh ngoan ngoãn với thành tích học tập xuất sắc từ thiên đường xuống địa ngục.
Blog của Thiệu Vân bị cư dân mạng tìm ra rồi mắng chửi dữ dội, vô số trò bạo lực học đường rơi xuống người Thiệu Vân. Cô ấy cũng không phải thường xuyên đi học muộn và trốn học, mà là bị các bạn học khác nhốt trong nhà vệ sinh, khóa cửa lại, cô ấy không ra được.
Giáo viên bỏ mặc cô ấy, thầy giáo vụ của trường cũng không quan tâm, bố mẹ lại kêu cô ấy bớt gây chuyện lại, phải biết nhẫn nhịn.
*Giáo vụ: một bộ phận trông nom việc giảng dạy cũng như việc học tập trong trường học, đảm nhận trực tiếp về việc sắp xếp lịch trình giảng dạy, quản lý học sinh, trực tiếp hoàn tất công tác tuyển sinh,...
Ngay khi Thiệu Vân đứng bên bờ vực sụp đổ, Nhạc Tiểu Cốc xuất hiện.
Lấy hình tượng một người chị em tốt mà bảo vệ cô ấy, đuổi tất cả những bạn học bắt nạt cô ấy đi, còn chủ động dọn đến ở chung phòng ký túc xá với cô ấy, sống cùng cô ấy.
Nhạc Tiểu Cốc dù gì cũng là một nhân vật vạn người mê trong trường, là ca sĩ thần tượng nổi tiếng, các học sinh không những không xa lánh cô ta vì đứng về phía Thiệu Vân mà ngược lại còn giúp danh tiếng của cô ta ngày càng vang xa, dán lên người một đống mác "trọng tình trọng nghĩa", "chân thành", "ấm áp lương thiện",...
"Xin lỗi nha Vân Vân, bài hát "Đóa bỉ ngạn trong mơ" kia tớ đã lấy dùng mất rồi, quên không nói với cậu, dù sao cậu cũng không cần mà."
Giang Ngạn Tuyết: "..."
Đây là một chuỗi bi kịch bạo lực mạng, anh hùng bàn phím, bạo lực học đường, phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân, biết người biết mặt không biết lòng đổ ập lên người Vân Vân.
Đột nhiên cảnh tượng lại thay đổi, Giang Ngạn Tuyết đi tới một hành lang vắng vẻ không người. Cậu bị một cỗ lực lượng nào đó thu hút, vô thức tiến về phía trước, đi đến tận cửa phòng ký túc xá 202 mới dừng lại.
Qua cánh cửa, Giang Ngạn Tuyết nghe thấy tiếng động rất nhỏ truyền ra từ trong phòng.
Hình như là tiếng khóc, còn có cả tiếng chửi bậy, tiếng động "ầm ầm" khi đồ đạc va vào nhau, âm thanh của quần áo bị xé rách, và cả tiếng la hét đầy đau khổ.
Trong lòng Giang Ngạn Tuyết run lên, suýt nữa thì xông vào phòng, nhưng toàn thân cậu cứng ngắc, không thể tự khống chế. Cậu nhìn thấy mình chậm rãi nâng cánh tay lên, run rẩy nắm lấy tay nắm cửa.
Cổ tay kia nhỏ nhắn trắng nõn, đeo một chuỗi vòng thạch anh tinh xảo.
Là tay của phụ nữ?
Không đợi Giang Ngạn Tuyết phản ứng lại, cậu đã thấy "bản thân" đã đẩy cánh cửa hé ra một khe hở nhỏ, cẩn thận nhìn trộm vào trong phòng.
Trong phòng ngủ là một đống hỗn loạn, khắp nơi trên tường và mặt đất đều là vết máu. Thiệu Vân nằm trên sàn nhà, váy bị xé rách vứt sang một bên, áo cũng không biết đang ở đâu. Một chàng trai đang hùng hùng hổ hổ cưỡi trên người Thiệu Vân, bên cạnh còn có mấy học sinh nam khác đang xếp hàng chờ hưởng thụ.
Thiệu Vân mặt đẫm nước mắt, la hét tới mức giọng khàn đặc, toàn thân đầy những dấu vết xanh xanh tím tím, máu chảy khắp sàn nhà. Cô giãy giụa trong tuyệt vọng, chống cự một cách vô ích, chửi bới phẫn nộ, bất lực bảo vệ sự trong trắng đã bị cướp mất của mình.
Đột nhiên, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu của Thiệu Vân nhìn trừng trừng ra cửa!
Trong nháy mắt bị Thiệu Vân nhìn chằm chằm đó, Giang Ngạn Tuyết chỉ cảm thấy máu toàn thân như chảy ngược, một cơn lạnh lẽo chạy từ đỉnh dầu xuống đến gót chân, như thể rơi xuống vực sâu.
Cảm giác choáng váng mãnh liệt ập đến, mọi âm thanh xung quanh Giang Ngạn Tuyết dần biến mất.
Sau một khoảng tĩnh lặng và hư không dài đằng đẵng, khi Giang Ngạn Tuyết tỉnh lại, một giọng nói loli ngọt ngào vang lên bên tai: [ Ngài đã thành công sống sót trong 11 giờ, hiện tại còn lại 4 người chơi. ]
Giang Ngạn Tuyết mở bừng hai mắt, bật dậy.
Nam Kha đang ngồi bên cạnh trông cậu không kịp phòng bị, suýt nữa bị cậu hất ngã: "Giang ca! Anh tỉnh rồi?"
Đầu Giang Ngạn Tuyết vừa choáng vừa đau, cậu liếc mắt nhìn Nam Kha một cái, cố gắng nghĩ xem bây giờ mình đang ở đâu. Không đợi cậu lên tiếng, Nam Kha đã nghiêm túc nói: "Anh đột nhiên ngất xỉu, suýt chút nữa thì làm thần tượng sốt ruột chết luôn, vừa nãy anh ấy còn..."
"Khụ khụ!" Lâu Độ lạnh lùng đứng tựa bên cửa sổ, đôi mắt hoa đào vốn phải đa tình hiện lên bốn chữ to đùng "lạnh lẽo vô tình". Anh kiêu ngạo liếc mắt nhìn Giang Ngạn Tuyết một cái, giọng lạnh tanh: "Quy tắc trò chơi, nếu là cộng sự đồng sinh cộng tử, cậu mà chết có lẽ tôi cũng không được sống. Bảo vệ cái mạng nhỏ của mình cho tốt, đừng liên lụy đến tôi!"
Giang Ngạn Tuyết chống đất đứng dậy: "À, cậu nghĩ nhiều rồi. Loại trò chơi này sẽ không coi trọng tình đồng đội vạn người như một thế đâu, nó còn mong sao chúng ta chết hết kìa. Tôn Chu chết rồi, không phải Bạch Tĩnh vẫn sống tốt đó sao?"
Lâu Độ bị cậu chặn họng, trong chốc lát không nói lên lời.