Lâu Độ nhặt những mảnh vụn quần áo vương vãi đầy đất lên, trên đó có những vết màu đen đậm nhạt không giống nhau. Không chỉ trên quần áo, trong khe hở trên mặt đất, trên tường, đều có những dấu vết lớn nhỏ đậm nhạt khác nhau.

Vết máu.

Lâu Độ đứng dậy, vô tình nhìn vào mắt Nam Kha.

Chỉ thấy một con mèo toàn thân đen tuyền từ xa xa nhảy đến, đôi mắt xanh sâu thăm thẳm chăm chú nhìn người đang ngồi trước màn hình máy tính.

Hình ảnh nhoáng lên một cái, vô số cửa sổ nhảy ra, từng chuỗi từng chuỗi số liệu nối tiếp nhau, phủ kín màn hình.

Sắc mặt Lâu Độ thay đổi trong nháy mắt: "Huyền Miêu! Là cậu?"

Tay Nam Kha run lên, may mà chiếc máy tính trên tay cậu ta không bị quăng xuống đất: "Cái đó, chỉ là tôi nhất thời bốc đồng, rất xin lỗi!"

Lâu Độ cưỡng ép bản thân tiêu hao hết sự bình tĩnh đến tận kiếp sau của mình mới có thể kiềm chế không tặng cho Nam Kha một cái tát.

Giang Ngạn Tuyết tranh thủ cơ hội cười trên nỗi đau của người ta: "Có thể được hacker thiên tài xâm nhập vào máy tính chính là vinh hạnh của cậu đấy."

Lâu Độ hung dữ trừng mắt với Giang Ngạn Tuyết.

Giang Ngạn Tuyết nhún nhún vai, nụ cười trên môi như có như không, nói: "Đại tác gia à, làm việc phải có đầu có cuối, cậu đào hố mà không lấp, bị người ta tấn công là xứng đáng rồi."

Cuốn tiểu thuyết nổi tiếng "Bữa tiệc trí mạng" của Lâu Độ được xuất bản thành hai tập, tập đầu trình bày diễn biến sự việc, tập hai giải mã bí ẩn. Sau khi xuất bản xong tập đầu, phản hồi nhận lại cực kỳ tốt, các nhà sách đều bán hết sạch, được độc giả đánh giá rất cao. Sau đó...Không có sau đó. Đại tác gia Lâu lề mề không sáng tác, nhà xuất bản trì trệ không thể in ấn, độc giả cũng mãi không được nhìn thấy kết cục. Chẳng trách Nam Kha lại không nhịn được mà hack máy tính của Lâu Độ, ôm ý đồ moi bản thảo gốc ra từ đống tài liệu được mã hóa ba tầng của anh.

Sự thật chứng minh, căn bản là Lâu Độ không viết!

"Cậu chủ nhỏ của tôi ơi, cảm hứng sâu cạn ra sao chính là món quà do ông trời ban tặng, tôi cưỡng ép bản thân viết, không chỉ là lừa gạt chính mình mà còn là thiếu trách nhiệm với độc giả, cậu hiểu không?" Lâu Độ trả cho Giang Ngạn Tuyết một cái cười khẩy đầy xấu xa: "Cậu thì làm sao mà hiểu được."

Chẳng lẽ không phải là do cậu hết thời rồi sao?

Suy nghĩ này bất chợt lóe qua trong đầu Giang Ngạn Tuyết, thế nhưng cậu cũng không coi đây là mũi nhọn để công kích tình địch của mình.

Thứ nhất, Lâu Độ là một nhà văn nổi tiếng thực sự có tài, không thể tồn tại cái gọi là hết thời, trở ngại lớn nhất chính là một cái nút thắt cổ chai* tạm thời. Hơn nữa, Lâu Độ có sự kiêu hãnh và tự tôn của riêng anh, đối với một người sáng tác văn chương, điều khó có thể chịu đựng nhất chính là ô danh đạo văn và những lời trào phúng về năng lực kém cỏi.

*Nút thắt cổ chai (Raw là 瓶颈 – bình cảnh): là một thuật ngữ trong kinh doanh, chỉ giai đoạn khi luồng công việc và quá trình sản xuất bị tắc nghẽn, không có tiến triển hoặc tiến triển chậm, không thể phát triển đến bước tiếp theo. Có thể hiểu trong hoàn cảnh của truyện, Lâu Độ đang ở giai đoạn bị tắc nghẽn nguồn cảm hứng, khiến anh không thể đi tới bước tiếp theo là viết sách.

Giang Ngạn Tuyết bình tĩnh lại, một tay cầm bảng điểm, một tay cầm bức ảnh.

"Đứng nhất toàn trường, được các thầy cô yêu quý nhất." Lâu Độ duỗi tay rút tờ bảng điểm, nhìn Giang Ngạn Tuyết bằng ánh mắt sáng ngời: "Dựa vào thành tích của cậu, thi đỗ vào Thanh Hoa Bắc Đại cũng không thành vấn đề, tại sao lại phải đi con đường này?"

Hàng mi dài của Giang Ngạn Tuyết rũ xuống, một tia ý cười thờ ơ hiện lên trong đôi mắt lạnh lẽo: "Đó là chuyện từ cấp hai rồi, lên cấp ba thì thi trượt. Hơn nữa, có phải cậu toàn nghe chuyện mấy bà hàng xóm mồm năm miệng mười nói linh tinh không? Tôi không phải người đứng đầu toàn trường, mà là đứng đầu toàn trường đếm ngược từ dưới lên."

Lâu Độ hừ lạnh: "Cậu nghĩ tôi tin?"

Giang Ngạn Tuyết liếc anh một cái: "Không tin thì thôi."

Khóe môi Lâu Độ cong lên thành một nụ cười trào phúng, chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Bao nhiêu nghề nghiệp tử tế thì cậu không chọn, đi làm "thiếu gia" làm cái gì?"

*Hận rèn sắt không thành thép: có kỳ vọng với một người, mong người đó trở nên tốt hơn nhưng không thành.

*Thiếu gia: Bồi bàn, phục vụ trong các hộp KTV. Công việc chính là chọn bài, mix nhạc, tiếp rượu, chơi trò chơi và giao lưu với khách, dọn dẹp,... Thu nhập của "thiếu gia" cao hơn phục vụ bình thường, ăn mặc chỉnh tề, tạo cảm giác như thiếu gia nên mới có tên gọi này.

Bàn tay đang cầm tấm ảnh của Giang Ngạn Tuyết hơi khựng lại một chút, cậu ngước mắt lên, đôi mắt phượng xinh đẹp sáng rực tựa ngân hà dưới ánh sáng của bóng đèn trong phòng: "Thiếu gia thì làm sao? Bất kể là gà hay là vịt, chúng tôi kiếm ăn bằng hai bàn tay của mình, không trộm không cắp không lừa không gạt, cậu coi thường ai đấy?"

Lâu Độ: "...Còn không thấy xấu hổ chút nào luôn?"

Giang Ngạn Tuyết cười khúc khích: "Xã hội này cười người nghèo khổ chứ không cười kỹ nữ*, nghĩ thoáng một chút đi!"

*Cười người nghèo khổ chứ không cười kỹ nữ (笑贫不笑娼): Câu thành ngữ miêu tả chân thực về chủ nghĩa duy vật và quyền lực tối cao của tiền bạc, đồng thời lên án gay gắt một xã hội chỉ xem trọng đồng tiền mà không cần biết tiền đó từ đâu đến, có bất chính hay không.

Lâu Độ bực bội, để duy trì thiết lập hình tượng lạnh lùng cao ngạo, anh đè giọng mình xuống thấp nhất có thể, cố gắng không gầm lên: "Cậu có cách sống của cậu, tôi không quản được. Cậu bán tiếng cười hay bán thân cũng không liên quan gì tới tôi, thế nhưng cậu ăn trong bát ngó trong nồi, vừa làm những việc đó, lại vừa dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Lâm Nguy."

"Cậu quản được chuyện giữa tôi với Lâm Nguy sao?" Giang Ngạn Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâu Độ: "Còn nữa, hai chúng ta đều là người chết rồi. Tiểu Lâm người ta ở "thế giới sống" nắm tay bạn gái đi dạo phố xem phim, hai ta ở "thế giới chết" nhảy nhót cùng ma quỷ. Làm ơn, đợi đến lúc sống sót trở về thì hẵng nghĩ tiếp tới cái quan hệ tam giác, à không phải, tứ giác giữa chúng ta!"

Lâu Độ: "..." Mặc dù không cãi được nhưng mà tức nha!

Giang Ngạn Tuyết không quan tâm tới phản ứng của Lâu Độ, đi đến bên cạnh Nam Kha, thái độ lập tức chuyển từ hận trời hận đất hận không khí thành dịu dàng như ngọc, như thể có hai nhân cách vậy: "Bức ảnh này hình như là photoshop."

"Hả? Để tôi xem xem." Nam Kha quan sát kỹ một lượt: "Đúng thật là có điểm không khớp, để tôi phân tích bằng máy thử."

Nam Kha dùng điện thoại chụp lại bức ảnh, sau đó truyền tới máy tính, đang định thao tác thì đột nhiên một tiếng chuông chói tai vang lên...

Tai Nam Kha ong lên, sợ tới mức nhảy dựng: "Sao thế? Đến giờ tắt đèn sao?"

"Không phải." Lâu Độ đẩy cửa sổ ra, tiếng chuông càng thêm dồn dập: "Là chuông vào học!"

Nam Kha: "Tại sao? Phải đi học à?"

Giang Ngạn Tuyết quát lớn: "Nam Kha, cầm máy tính lên, nhanh đến khu dạy học!"

"Hả?" Mặt Nam Kha lập tức trắng bệch: "Khu dạy học có xác sống mà!"

Giang Ngạn Tuyết thấy Nam Kha tay chân mềm nhũn bèn cầm máy tính lên chạy. Lâu Độ cũng không do dự, theo sát phía sau.

Nam Kha đành phải bất chấp đuổi theo hai người.

[Ding dong ~]

[Ngài đã thành công sống sót trong 7 giờ, hiện tại còn lại 6 người chơi.]

Một người trong đoàn đội của Lục Vũ đã chết!

Ba người chạy một mạch lên tầng ba, Nam Kha thở hổn hển như trâu phì, giọng nói khàn khàn còn kèm theo chút nức nở: "Thật không công bằng với mọt kỹ thuật!"

Vừa rẽ ra khỏi đầu cầu thang đã thấy một người lao thẳng tới từ phía đối diện. Chính là Lục Vũ.

Bạch Tĩnh và một người chơi nữ khác cũng đang đỡ nhau đuổi theo phía sau. Ba người đều vô cùng nhếch nhác, tóc tai lộn xộn, mặt đầy nước mắt, toàn thân dính đầy máu trộn lẫn với bùn đất.

Lục Vũ vẫn còn hoảng hồn chưa bình tĩnh lại, lắp bắp nói: "Tiểu, Tiểu Lưu chết rồi."

Bạch Tĩnh lau nước mắt: "Tiếng chuông này là chuyện gì thế?"

Giang Ngạn Tuyết lại không có tâm trạng tâm sự với họ, hét lên với Nam Kha: "Mở cánh cửa dẫn ra hành lang!"

Vừa nói ra, sắc mặt của ba người nhóm Lục Vũ lập tức thay đổi: "Cậu điên à? Tôn Chu vẫn còn đang ở bên kia đợi ăn thịt người đấy!"

"Giang ca nói chúng ta phải quay lại tòa nhà dạy học." Nam Kha tin tưởng Giang Ngạn Tuyết vô điều kiện, nhận lấy máy tính cậu đưa tới, năm ngón tay múa trên bàn phím đầy linh hoạt, cánh cửa thủy tinh cao lớn theo lệnh mà mở ra...

Hành lang nối thẳng đến tòa nhà dạy học ở ngay trước mắt, cửa vào tòa nhà dạy học ở phía xa xa giống như một con thú dữ khát máu đang lặng lẽ chờ đợi loài người chui đầu vào lưới.

Lục Vũ do dự, sợ hãi lùi về phía sau hai bước.

Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ chạy ra ngoài, không hề suy nghĩ thêm.



Làm thế nào bây giờ!

Có nên đuổi theo hay không? Ở bên kia có xác sống ăn thịt người không nhả xương, còn có một con quỷ đến vô ảnh đi vô tung. Rõ ràng ở ký túc xá mới là an toàn nhất, tại sao còn phải quay lại?

Tiếng chuông chói tai càng lúc càng vang, tựa như một lá bùa đòi mạng thời thời khắc khắc nhắc nhở người chơi rằng nguy hiểm đang đến gần.

Toàn thân Lục Vũ ướt đẫm mồ hôi, lại thấy Bạch Tĩnh nghiến răng một cái, cũng theo sau hai người kia chạy vào tòa nhà dạy học.

Không thể đi một mình!

Lục Vũ ý thức được điều này, liền bất chấp những chuyện khác, vội vàng lao ra khỏi ký túc xá, theo chân mọi người cùng chạy vào tòa nhà dạy học.

Tiếng chuông đòi mạng vang vọng trong đêm đen, những linh hồn lang thang khắp nơi, một lực lượng vô hình kéo lê đôi chân vốn đã kiệt quệ của mọi người. Giang Ngạn Tuyết loạng choạng, không khống chế được mà quỳ một chân xuống đất, cậu định đứng lên, nhưng không ngờ cái chân quỳ xuống kia lại như thể bị mặt đất hút chặt lấy, làm thế nào cũng không thể nhấc lên được.

Lâu Độ đang chạy phía trước chợt dừng lại, phản ứng bản năng của cơ thể vượt qua suy nghĩ của bộ não, anh chạy ngược trở lại, bắt lấy cổ tay Giang Ngạn Tuyết, dùng sức kéo cậu lên.

Sức mạnh của Lâu Độ vượt xa tưởng tượng của Giang Ngạn Tuyết, xương cổ tay của cậu suýt nữa bị anh bóp vỡ.

Có sự trợ giúp của Lâu Độ cộng thêm sức lực của chính mình, Giang Ngạn Tuyết thuận lợi nhấc mình khỏi mặt đất.

Lâu Độ không buông tay, tình hình đang lúc nguy cấp, Giang Ngạn Tuyết cũng không rảnh rỗi làm cái gì mà giữ khoảng cách an toàn với anh. Cậu vừa bị Lâu Độ kéo chạy vừa quay đầu nhìn xem Nam Kha có bị tụt lại phía sau hay không.

Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, mặt đất dưới chân chấn động, bất ngờ nứt ra thành một cái hố dài cả mét mà hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước nào.

Lâu Độ đang chạy quá nhanh, không kịp dừng lại, Giang Ngạn Tuyết nhanh tay nhanh mắt kéo anh một cái, nếu không kiểu gì Lâu Độ cũng rơi từ tầng ba xuống, thịt nát xương tan.

Bạch Tĩnh tuyệt vọng: "Làm thế nào bây giờ?"

"Còn có thể làm thế nào nữa, nhảy!" Lâu Độ lùi về sau mấy bước, lấy đà, nâng đôi chân thon dài, chạy mấy bước, thực hiện một cú nhảy xa hoàn mỹ, đáp xuống bờ đối diện.

"Sắp không kịp rồi, mau đến phòng học lớp 11-3!" Giang Ngạn Tuyết cũng vừa nói vừa nhảy qua.

Sức bật và thể lực của hai người đều khiến người ta phải kinh ngạc, chạy liên tục như vậy mà vẫn không thở dốc chút nào. Cũng may chỉ nhảy xa một mét, không cúi đầu nhìn xuống dưới thì cũng không có gì mạo hiểm. Nam qua trước, nữ theo sau, nâng đỡ nhau một chút, cuối cùng cũng đi qua suôn sẻ.

Mặc dù không biết tại sao Giang Ngạn Tuyết lại nhất quyết phải đến phòng học lớp 11-3, nhưng hiện tại mọi người đều đang mất bình tĩnh, tiếng chuông đòi mạng càng ngày càng chói tai, cường độ sóng âm càng lúc càng cao, bọn họ chỉ muốn chạy trốn, đương nhiên sẽ đánh mất năng lực suy nghĩ.

Mọi người như những con cá mắc cạn lâu ngày cuối cùng cũng được biển rộng ôm vào lòng, nối tiếp nhau chạy ào vào phòng học. Nam Kha ngồi phịch xuống đất, không muốn động đậy, sau khi Bạch Tĩnh bổ nhào qua cửa phòng học, tiếng chuông đột ngột dừng lại!

Không gian yên lặng như tờ trong nháy mắt, người chơi nữ đã đặt một chân vào lớp, chân còn lại vẫn ở ngoài cửa. Tiếng chuông vừa dừng lại, toàn thân cô cũng như bị đông cứng theo.

Mồ hôi nóng hổi chảy từ thái dương xuống cằm, tí tách rơi trên mặt đất, trong mắt cô tràn ngập nỗi kinh hoàng, miệng há to, dường như đang gào thét trong tuyệt vọng.

Giây tiếp theo, cơ thể người chơi nữ kia nổ tung, máu tươi cùng nội tạng bắn tung tóe khắp nơi, máu thịt lẫn lộn!

Bạch Tĩnh đến hét cũng không hét nổi, hai mắt trợn to, rất lâu sau cũng không phản ứng lại.

Lục Vũ dù sao cũng đã chơi qua hai vòng, tố chất tâm lý khá vững vàng, không bị dọa bởi cái chết bi thảm của những người chơi khác. So với người chết, ông ta quan tâm đến người sống hơn.

Lục Vũ hỏi Giang Ngạn Tuyết: "Tại sao cậu biết phòng học an toàn?"

Lâu Độ lấy phiếu kỷ luật ra, trả lời thay Giang Ngạn Tuyết: "Chuông vào học kêu thì phải trở về phòng học, đến muộn dù chỉ một giây cũng sẽ bị phạt."

Lục Vũ sửng sốt, lúc này mới nhớ tới: "Cậu chính là người chơi một mình kia?"

Lâu Độ không trả lời, anh tháo kính xuống, cẩn thận lau mắt kính rồi lại đeo vào, nhìn Giang Ngạn Tuyết, phát hiện cậu đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng gần cửa sổ, chăm chú nhìn chiếc bàn học mới tinh kia.

Lâu Độ không nhìn lại đống máu thịt tung tóe trước cửa phòng học mà đi thẳng đến trước mặt Giang Ngạn Tuyết, nói: "Tố chất tâm lý của cậu tốt thật đấy, không sợ chút nào sao?"

Giang Ngạn Tuyết không thèm nhấc mắt: "Không phải cũng giống cậu à?"

"Đặc thù công việc, bình thường phải nhìn rất nhiều thứ kinh khủng." Ánh mắt Lâu Độ trầm xuống: "Cậu thì sao?"

Giang Ngạn Tuyết không cần nghĩ đã nói: "Tiên Châu của chúng tôi có rất nhiều thế lực đen đứng phía sau, do môi trường làm việc nên phải thấy rất nhiều cảnh chém giết."

Lâu Độ vẫn còn muốn nói tiếp, lại thấy Giang Ngạn Tuyết cúi người ngồi xổm xuống, không biết từ lúc nào đã cầm thêm một cái tua vít trong tay, cẩn thận cạy lớp sơn trên mặt bàn.

Lâu Độ cũng không đứng nhìn, tìm được một con dao rọc giấy, cùng Giang Ngạn Tuyết cạo toàn bộ lớp sơn đi.

Cuối cùng, bọn họ cũng nhìn thấy bộ mặt thật của chiếc bàn mới tinh này.

Trên mặt bàn bằng gỗ đầy những vết dao chằng chịt đan xen, bên cạnh còn có những lỗ thủng được tạo ra bằng búa hoặc vật gì đó tương tự. Một dòng chữ lớn màu đỏ được viết trên mặt bàn đầy rẫy dấu vết tàn phá...

ĐI CHẾT ĐI!!!

Xung quanh là những dòng chữ nhỏ chi chít — Thiệu Vân là đồ đê tiện trăm người cưỡi ngàn người ch*ch! Đồ đi*m mau chết đi! Chúc mày trở thành trẻ mồ côi! Cả nhà con chó ăn cắp đi chết đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play