"Bất kể Bạch Tĩnh có nhìn nhầm hay không, với lượng máu này Tôn Chu cũng không sống nổi." Giang Ngạn Tuyết đứng ở cửa, không đi vào trong, hai người chơi nữ sợ tới mức chống tường run rẩy, khuôn mặt nhỏ của Nam Kha cũng trắng bệch, nói không nên lời.

Người mới vừa rồi còn sống sờ sờ, giờ đã chết...

Người chơi cũ đỡ trán thở dài, nhưng khi nhìn về phía Giang Ngạn Tuyết, trong mắt ông ta lại ánh lên vài phần vui vẻ: "Người mới, tố chất của cậu rất không tồi, vậy mà không bị dọa sợ."

Giang Ngạn Tuyết không trả lời, cậu rất tập trung, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Nam Kha hồn xiêu phách lạc, không dám nhìn lại đống hỗn độn trong nhà vệ sinh nam, máy móc dịch dịch tới bên cạnh Giang Ngạn Tuyết: "Giang, Giang ca..."

"Suỵt." Giang Ngạn Tuyết ra hiệu cho cậu ta đừng lên tiếng, đáy mắt lạnh lẽo.

Nam Kha lo lắng nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Âm thanh." Đôi môi xinh đẹp của Giang Ngạn Tuyết mấp máy: "Tiếng hát."

Mọi người sửng sốt, đều nín thở theo bản năng, vểnh tai lên nghe âm thanh cực kỳ nhỏ bé kia.

Thực sự có tiếng hát!

Nhịp điệu bài hát u ám kỳ dị, giọng hát của phụ nữ khàn khàn đáng sợ, giai điệu lúc cao lúc thấp, tiếng hát bén nhọn chói tai, khiến người nghe rợn tóc gáy.

Tiếng hát dần trở nên rõ ràng, Giang Ngạn Tuyết miễn cưỡng nhận ra được lời bài hát mơ hồ.

"Người bạn tốt, đi cùng nhau nào

Hát bài hát của bạn, ăn luôn thịt của bạn

Lấy xương của bạn để nấu canh, cùng với con búp bê kia

Sa đọa đi, đắm chìm đi, kiếp sau chúng ta vẫn là bạn tốt."

Tiếng hát thê lương quanh quẩn trong tòa nhà dạy học vắng vẻ u ám lạnh lẽo, gió lạnh lùa vào phòng qua khung cửa kính khép hờ như một bàn tay vô hình nhẹ nhàng chạm vào gáy người ta, khiến toàn thân ớn lạnh.

Bạch Tĩnh dựa vào mặt tường lạnh lẽo, run rẩy, cô che miệng lại, sợ bản thân mình hét lên sẽ kinh động thứ đang ẩn mình trong bóng tối.

"Tôi không chịu nổi!!" Một người chơi nam đột nhiên sợ hãi hét lên, tránh khỏi người cộng sự đang đỡ mình, bắt đầu đập phá cào cấu như điên: "Tại sao tôi lại gặp phải loại chuyện này? Tôi đã chết còn không yên thân, còn phải ở chỗ này lo lắng sợ hãi. Tại sao chứ!!!"

Người chơi cũ vốn đang khá bình tĩnh, lại bị người chơi nam đột nhiên làm ầm ĩ như vậy cũng bất chợt cảm thấy sốt ruột, sinh ra một cảm giác oán hận. Ông ta trừng mắt liếc nhìn kẻ điên kia một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu đừng có làm ầm ĩ nữa! Là người cũ đã chơi qua một cửa rồi mà còn không bằng một người chơi mới! Muốn chết thì cắt cổ tự sát đi, đừng đứng đây làm nhụt sĩ khí của mọi người!"

"Lục Vũ ông đứng đây ra vẻ kinh nghiệm cái chó gì! Ông thực sự cho rằng mình đã là người chơi cũ đấy à? Lần trước nếu không có anh Minh cứu ông, ông đã bị nữ quỷ kia băm thây vạn đoạn từ lâu rồi!" Người chơi nam kia mắng cũng không hết giận, trực tiếp ôm nắm đấm lao về phía người chơi cũ!

Lục Vũ cũng không sợ anh ta, cơ thể khá linh hoạt xoay một cái, tránh được nắm đấm đang lao tới, đồng thời giơ tay lên đánh trả. Hai người bắt đầu đánh nhau ngay tại chỗ.

Cả hai người đều xuống tay rất tàn nhẫn, rất có vẻ ngươi chết ta sống, không chết không ngừng. Năng lực đánh nhau của người chơi nam kia không bằng Lục Vũ, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.

Bạch Tĩnh sợ mới mức trốn ra thật xa, hai người chơi nữ không nhịn được đi tới can ngăn. Người chơi nam kia như phát điên, tấn công bừa bãi. Đầu tiên anh ta đẩy ngã một người chơi nữ, sau đó lại bóp cổ người còn lại, đôi mắt đỏ bừng như máu, khóe mắt trợn như sắp nứt ra.

Ngay khi người chơi nữ kia sắp ngạt thở, Giang Ngạn Tuyết nắm lấy cổ tay của người chơi nam nhấc lên, nhìn có vẻ như rất nhẹ nhàng, thế nhưng người chơi nam lại buộc phải buông cổ người chơi nữ ra. Tiếng xương gãy "kẽo kẹt" khiến người ta ê răng thanh thúy vang lên, sắc mặt người chơi nam lập tức xanh mét, khuôn mặt dữ tợn như ác quỷ.

Nam Kha đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng chạy đi, lúc quay lại trong tay có thêm một sợi dây thừng.

"Giang ca, đây."

Lục Vũ cũng đang thở dốc, phối hợp với Giang Ngạn Tuyết trói người chơi nam kia lại, cuối cùng cũng khống chế được tình cảnh hỗn loạn.

Lục Vũ chống gối thở hổn hển, khóe mắt liếc sang cổ tay đỏ bừng tím tái của người chơi nam rồi lại nhìn Giang Ngạn Tuyết: "Người mới, từng luyện tập rồi sao?"

Giang Ngạn Tuyết hờ hững trả lời: "Chỉ là có chút sức mạnh mà thôi."

Lục Vũ cười lạnh nói: "Không so thì không biết, cậu ta còn không bằng người mới chơi lần đầu như cậu."

Giang Ngạn Tuyết lại khá thấu hiểu: "Dưới áp lực tinh thần như thế này, tâm lý không chịu nổi mà phát điên cũng là chuyện bình thường thôi."

Lục Vũ nghe vậy không khỏi nghi ngờ trong lòng, tò mò hỏi: "Người anh em, ở "thế giới sống" cậu làm công việc gì thế?"

Giang Ngạn Tuyết nở nụ cười không mặn không nhạt: "Sinh viên."

Lục Vũ nửa tin nửa ngờ, thấy máu không sợ, tố chất tâm lý vững vàng, chẳng lẽ là sinh viên y?

Giang Ngạn Tuyết cũng không có ý định tiếp tục nói chuyện với ông ta, hỏi Nam Kha: "Cậu lấy dây thừng ở đâu?"

Nam Kha: "Phòng học lớp 11-3."

Giang Ngạn Tuyết lập tức xoay người đi.

Nam Kha đuổi theo cậu theo phản xạ: "Đi đâu vậy?"

"Lớp 11-3."

"Hả? Anh không tới ký túc xá tìm cộng sự sao?"

Giang Ngạn Tuyết nhìn vị trí đang di chuyển trong ký túc xá phía xa xa, thờ ơ nói: "Không cần phải lo cho cậu ta."

Hai người lần lượt bước vào phòng học, Nam Kha lôi ra một cái thùng nhựa bên dưới bục giảng, bên trong đựng một số dụng cụ vệ sinh như giẻ lau, bàn chải các loại.

Nam Kha nói: "Dây thừng ở đây."

Bàn ghế trong phòng học đều làm từ gỗ, đã qua sử dụng lâu ngày, mép bàn ít nhiều đều bị tróc sơn. Giang Ngạn Tuyết đi đến bàn giáo viên thì đứng lại, kéo ngăn bàn ra, bên trong có một chồng giấy.

Nam Kha cũng chầm chậm chạy theo Giang Ngạn Tuyết. Cậu ta như mắc chứng tăng động giảm chú ý, vừa đi vừa nhảy vừa nói, không chịu yên chút nào: "Trò chơi chỉ cần chúng ta sống sót trong 12 giờ, có phải chỉ cần tìm một nơi an toàn, trốn vào đó rồi chịu đựng qua 12 giờ là được không?"

Giang Ngạn Tuyết lắc đầu nói: "Những trò chơi như thế này đều có điều kiện tử vong ẩn giấu. Thiết lập của trò chơi là ma quỷ không thể tùy tiện giết người, nếu không chúng ta bị tiêu diệt toàn bộ trong vòng vài phút, vậy cũng chẳng cần chơi nữa. Cho nên, cho dù là quỷ cũng có phạm vi giết người quy định, trừ khi người chơi tự mình xâm phạm tới điểm cấm kỵ, không thì quỷ cũng không thể tự ý giết người."

Nam Kha tỉnh ngộ: "Anh nói là...Tôn Chu dẫm mìn?"

"Cho dù chúng ta có trốn đi, nếu không rõ điều kiện tử vong là gì, vẫn sẽ bị giết như thường." Trong mắt Giang Ngạn Tuyết lộ ra một chút lạnh lẽo: "Chơi trốn tìm với quỷ, cậu cảm thấy mình sẽ thắng sao?"

Nam Kha không có gì để phản bác.

Đống giấy kia xanh xanh đỏ đỏ, màu sắc vô cùng rực rỡ, Giang Ngạn Tuyết tùy tiện mở mấy tờ ra xem, hóa ra là thư tình.

Có cùng lớp, có khác lớp, cũng có học đệ, học trưởng, thậm chí là học tỷ, học muội. Đối tượng tỏ tình của bọn họ đều là lớp trưởng lớp 11-3, Nhạc Tiểu Cốc.

Người làm mưa làm gió trong trường học, quán quân cuộc thi ca hát ba lần liên tiếp, tài nữ người người ái mộ.

Giang Ngạn Tuyết lật tập tài liệu ra xem, tìm thấy một tờ phiếu điểm bên trong.

Tài năng âm nhạc của Nhạc Tiểu Cốc cực kỳ xuất chúng, thế nhưng những phương diện khác thì lại khá kém, điểm số chỉ ở mức trung bình, kết quả thi cuối kỳ còn là mức trung bình trở xuống.

Giang Ngạn Tuyết dựa theo vị trí chỗ ngồi trên phiếu điểm, tìm đến bàn học của Nhạc Tiểu Cốc ở sát bên cửa sổ. Đột nhiên cậu có cảm giác dưới chân mềm nhũn, như thể giẫm phải thứ gì đó mềm như bông. Giang Ngạn Tuyết cúi đầu, vậy mà lại là một con búp bê.

Con búp bê thỏ này cực kỳ cũ kỹ rách nát, một tai dựng đứng, tai còn lại cụp xuống vì không có bông chống đỡ; chiếc váy hoa bị dao cắt rách, bụng cũng bị kéo chọc thủng mấy lỗ, sợi bông bên trong lòi ra ngoài, chiếc mũi nhỏ của con thỏ cũng không biết đã rơi đi chỗ nào.

Giang Ngạn Tuyết cúi người xuống, định duỗi tay nhặt con búp bê lên.

Một cơn ớn lạnh đột ngột dâng lên từ lòng bàn chân chạy thẳng đến tim cản lại động tác của Giang Ngạn Tuyết, trong lòng cậu chợt lạnh xuống, một câu hát xẹt qua trong đầu như tia chớp —— "Lấy xương của bạn để nấu canh, cùng với con búp bê kia."

"Giang ca, anh phát hiện ra điều gì sao?" Nam Kha sợ hãi đi tới. Giang Ngạn Tuyết sửng sốt, đến khi nhìn lại thì lại thấy con búp bê kia đã biến mất.

Giang Ngạn Tuyết không nhịn được hỏi: "Cậu có thấy một con thỏ bông không?"

Nam Kha thắc mắc gãi gãi đầu: "Không có. Giang ca, tôi cảm thấy vẫn không nên tùy tiện chạm vào đồ vật ở nơi này thì hơn, búp bê gì đó quá tà môn, nếu nó là điểm cấm kỵ thì làm sao bây giờ?"

Giang Ngạn Tuyết gật đầu, không nói gì nữa, cậu đi dọc theo dãy bàn, đến hàng cuối cùng thì phát hiện ra cái bàn này quá mới.

Ghế mới được thay, bàn cũng được sơn lại, ngay cả người nổi tiếng nhất trong lớp cũng chưa có đãi ngộ này.

Ngay khi Giang Ngạn Tuyết đang định ngồi xuống nghiên cứu, một giọt, rồi hai giọt, một chất lỏng lạnh lẽo nhão nhão dính dính rơi xuống vai Giang Ngạn Tuyết. Cậu cảm nhận được, bèn duỗi tay lau đi theo bản năng.

Là máu màu đỏ sẫm!

Từ bên trên nhỏ xuống...

Sắc mặt Nam Kha đột nhiên trắng bệch, chỉ lên đỉnh đầu Giang Ngạn Tuyết, từ trong cổ họng phát ra một tiếng hét run rẩy đầy sợ hãi: "Tôn Chu!!"

Tôn Chu dính chặt lên trần nhà như một miếng thạch cao, hộp sọ của anh ta như bị ô tô cán qua, biến thành một miếng dưa hấu nát bét, máu tươi không ngừng chảy xuống, tứ chi vặn vẹo, giống như một con nhện nửa chết nửa sống.

Trong nháy mắt Tôn Chu rơi xuống, Giang Ngạn Tuyết nhảy về sau một bước, lập tức tới chỗ Nam Kha đang trợn mắt há hốc mồm ở bên cạnh, tóm lấy cậu ta lao ra khỏi phòng học.

"Còn ngây người cái gì, chạy mau!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play