"Nè..! Cậu lại làm cái gì vậy..?"
Lâm Thế Đạo tức sùi bọt mép, hắn là muốn chuyên tâm giám định bộ trận Pháp này rồi.
À! Không đúng! Là chuyên tâm giám định cơ thể tràn đầy sức sống của Lại Tinh Tinh rồi.
Nhưng tên nhóc này cứ mãi không cho hắn được yên. Lúc nào cũng chống đối lại hắn, thật làm cho hắn tức chết đi mà.
"Vân Thanh..! Cậu làm cái gì vậy..?"
Không chỉ là Lâm Thế Đạo một người bực tức, Lại Tinh Tinh nàng cũng thấy không quen, vốn là y phục này rất hợp với nàng, có thể khoe ra đầy đủ mị lực của nàng cho người thiên hạ xem, giờ đây tên này lại đi lấy y phục che nó lại, còn là nam nhân trang phục, khỏi phải nói nàng có bao nhiêu là khó chịu rồi.
"Tinh Tinh tiểu thư..! Tôi là sợ cô bị lạnh, nên mới thêm chút y phục cho ấm mà thôi..!"
Trần Vân Thanh chẳng có quan tâm gì đến ánh mắt muốn phun ra lửa của Lâm Thế Đạo, cũng như sự khó chịu của Lại Tinh Tinh, vẫn là tìm một cái cớ quang minh chính đại lên tiếng.
"Cảm lạnh..?"
Lâm Thế Đạo thở phì phò gằn giọng, ngay cả Lại Tinh Tinh cũng không nhịn được cười trước lý do cùi bắp mà Trần Vân Thanh đưa ra.
Bây giờ là mùa xuân a, lại bên trong thành thị, không khí là ấm áp đến nỗi khô nóng, làm gì phải là mùa đông đâu mà sợ lạnh.
Thêm nữa thời tiết lạnh thì đã sao, Lại Tinh Tinh hiện tại tu vi đã gần tiếp cận Yêu Sư cảnh giới, Chân Khí cực kỳ hùng hậu, một chút khí lạnh bên ngoài làm sao có thể ảnh hưởng đến Lại Tinh Tinh cho được.
Chiếc áo mà Trần Vân Thanh quàng thêm vào không những không giúp gì được, còn làm cho nàng thêm nóng nảy.
"Đúng vậy..! Không lẽ Tinh Tinh tiểu thư không vừa ý..?"
Trần Vân Thanh híp mắt lại, lộ ra một tia nguy hiểm lên tiếng hỏi.
"Đương nhiên là không phải..! Ta cảm thấy ấm áp hơn nhiều, cám ơn cậu nhiều lắm..!"
Lại Tinh Tinh đối diện với ánh mắt nguy hiểm kia của Trần Vân Thanh, không khỏi giật mình một cái, đành phải cắn răng nói ra những lời dối lòng của mình
Không có biện pháp, ánh mắt tên này nói cho nàng biết, nếu mà không làm theo lời của y, hậu quả rất là nghiêm trọng.
Lại Tinh Tinh nàng dù có giận tên khốn này hơn một tháng qua không đến thăm nàng, tuy nhiên thật sự làm cho y giận mà nói, nàng cũng không giám.
Làm thân nữ nhi, nhất là yêu nam nhân của mình nữ nhi, nó rất là khổ a.
"Không cần cảm ơn..! Tiểu thư thích là được rồi..!"
Trần Vân Thanh sửa lại trường bào một chút, nhìn ra nó đã đem thân thể của Lại Tinh Tinh che khuất hết cả rồi, hắn là mỉm cười gật đầu.
Nữ nhân của hắn mà, cảnh đẹp chỉ có thể một mình Trần Vân Thanh hắn nhìn thấy mà thôi, sao có thể để cho người khác chiêm ngưỡng bình phẩm cho được.
Qua chuyện này, cần phải nhắc nhở Lại Tinh Tinh một chút mới được, từ nay về sau nên mặt đồ kín đáo một chút, không thể lại mát mẻ như trước đây được.
"Lâm đại sư..! Mời ngài tiếp tục..!"
Xong việc rồi, cũng nên trở lại là một tên hộ vệ đúng nghĩa đi thôi, tên già dịch này có tức giận hắn thì cũng có được gì đâu, bảo vệ chủ tử là hộ vệ phải làm mà.
"Hừ..!"
Lâm Thế Đạo hừ lạnh một tiếng, thằng nhóc Trần Vân Thanh này hắn là nhớ kỹ, dám không để cho Lâm Thế Đạo hắn thưởng thức cảnh đẹp, lúc nào cũng cùng Lâm Thế Đạo hắn đối nghịch, chờ mà xem, hắn sẽ không bỏ qua cho tên khốn này.
"Ô huynh đệ..! Tôi muốn hỏi bộ Trận Pháp này cậu lấy được từ đâu..?"
Trở lại chuyện chính, Lâm Thế Đạo sau khi đem quyển Toàn Đao Trận Pháp xem qua một lần, liền là quay lại hỏi Ô Kim Cang.
"Lâm đại sư..! La Lâm Thương Hội có quy định điều tra gốc gác của vật phẩm từ khi nào vậy? Sao tại hạ lại không có biết..?"
Ô Kim Cang nghe đến Lâm Thế Đạo hỏi như thế, liền là giật mình không nhẹ, trên trán là có toát ra ti ti mồ hôi, nhưng rất nhanh hắn liền là đã khôi phục lại như cũ, khả năng trấn tĩnh của Ô Kim Cang, bên cạnh quan sát Trần Vân Thanh cũng không khỏi bội phục một tiếng.
"Lâm đại sư..!"
Bên cạnh Lại Tinh Tinh cũng là lên tiếng nhắc nhở một chút, Lâm Thế Đạo vừa rồi câu hỏi đã hơi vi phạm quy định của La Lâm Thương Hội mất rồi.
Từ trước đến nay, người đến La Lâm Thương Hội là khách hàng tôn quý nhất, Thương Hội không hỏi lai lịch khách nhân cũng như đào sâu lai lịch vật phẩm, chỉ có nhiệm vụ phân biệt hàng thật giả mà thôi.
Như ai cũng hiểu, hàng hóa tại bên trong Tu Luyện Giới này có mấy cái là sạch sẽ đâu, không trộm cắp thì cũng giết người đoạt bảo cả, hạng người như vậy chiếm đến hơn chín mươi phần trăm mất rồi.
Nếu như ai đến cũng điều tra lai lịch, vậy sau này còn có người nào dám đến cùng La Lâm Thương Hội bàn chuyện mua bán nữa kia chứ.
Vốn không muốn đắc tội với Lâm Thế Đạo đâu, nhưng chuyện này Lại Tinh Tinh nàng không thể bỏ mặc cho được a.
"Xin lỗi Ô huynh đệ, lần này là ta đã không đúng..!"
Lâm Thế Đạo hơi ngẩn người, hắn cũng ngay lập tức nhận sai với lại Ô Kim Cang, như vì chuyện này làm cho tên hội trưởng nơi đây loại hắn đi ra thì cũng là mất đi một công việc béo bở.
"Ô huynh đệ.! Bộ Trận Pháp này là thật, tuy nhiên nó không phải là bản chính gốc, mà là bản sao chép lại có phải hay không.?"
Quay trở lại nghề nghiệp chính của mình, Lâm Thế Đạo bỗng nhiên nghiêm túc lạ thường, đưa ánh mắt sáng như đuốc nhìn về Ô Kim Cang chờ hắn trả lời.
Hắn hỏi lai lịch của bộ Toàn Đao Trận Pháp này, vì hắn nhận ra đây là một loại Trận Pháp quá chi là đáng sợ, lấy ánh mắt của hắn xem ra, nếu đem nó làm ra, Yêu Tông sơ kỳ đi vào cũng có khả năng sẽ phải chết, đây là một bộ sát trận kinh khủng nhất mà hắn từng nhìn qua, đương nhiên nhìn qua là một chuyện, bố trí được nó ra hay không là một chuyện khác, với tu vi Trận Pháp của hắn hiện tại, nói thật hắn không có khả năng làm ra được Toàn Đao Trận Pháp.
Tại Mân Việt Quận Thành nơi đây, nghĩ đến cũng chỉ có vị hội trưởng kia mới có thể làm ra được, ông ta là Tam Giai hậu kỳ trận Pháp Sư mà.
Có điều đây là một loại Cổ Trận đứng đầu hàng Tam Giai, Lỗ Tý muốn làm ra nó cũng phải mất thời gian rất là lâu, không dễ dàng gì.
"Lâm đại sư..! Không dám giấu gì ngài, bộ Trận Pháp này là do tôi tự tay chép ra.?"
Múa rìu trước mắt Lỗ Ban là chuyện không nên, Ô Kim Cang biết với kinh nghiệm phong phú của Lâm Thế Đạo, nhìn ra được sơ hở bên trong quyển sách kia là không có chuyện gì to tác.
"Như vậy bản chính kia đang ở nơi nào..?"
Lâm Thế Đạo gật đầu, quả nhiên mình đoán không sai, đây chỉ là hàng sao chép lại mà thôi.
Nếu đây là bản chính gốc, nghĩ đến bộ trận Pháp này phải có thời gian rất xa xôi, trong khi đó quyển sách này trong tay hắn vẫn còn khá mới, nhìn những trang giấy này, hắn có thể biết được nó được sản xuất vào năm Ứng Thiên thứ mười hai, tức là chỉ cách đây năm năm mà thôi, thêm vào một điểm nữa là nét bút mực còn rất là mới, có thể tên Ô Kim Cang này mới chép lại quyển sách này không đến ba ngày thời gian.
Vốn hắn nghĩ nếu Ô Kim Cang mà chối bay chối biến, hắn sẽ đem mấy cái lập luận này ra dã cho y một trận, nhưng nhìn lại hiện tại đã không có cần thiết nữa rồi.
"Xin lỗi Lâm đại sư, bản gốc tôi đã đem nó hủy đi rồi..!"
Ô Kim Cương khá là áy náy lên tiếng trả lời.
Sự thật nó không hề bị hủy, vẫn đang ở tại một khu mật thất bên kia, nhưng hắn không có giám nói ra sự thật này.
Nói ra làm sao mà được khi chủ nhân của bộ Trận Pháp này cùng toàn bộ gia đình của đối phương đều là chết trong tay của hắn kia chứ.
Là do Ô Kim Cang hắn nỗi lên lòng tham với lại tài người của một gia tộc nho nhỏ, nên ban đêm đã đem toàn bộ cả nhà trên dưới mấy chục người của đối phương giết đi. Bộ Trận Pháp này là được khắc tại từ đường nhà tổ của đối phương, hắn có am hiểu qua Trận Pháp, nhìn qua là biết nó không phải là phàm vật.
Thế nên đã chép nó lại, nói thật như không phải vách tuổi kia quá cứng rắn, hắn cũng là sợ người của Quận Phủ tìm đến sẽ hư chuyện, hắn là đã đem mấy bức tường ghi lấy Trận Pháp kia chuyển thẳng vào Túi Không Gian rời đi rồi, cũng không cần phí công ngồi chép lại cả buổi trời thế này.
"Vậy thì tiếc quá..!"
Ý vị thâm trường nhìn qua Ô Kim Cang một cái, Lâm Thế Đạo lắc đầu đầy vẻ tiếc nuối.
Hắn là không có hứng thú điều tra chuyên sâu về chuyện Ô Kim Cang giết người cướp của kia đâu, thứ mà hắn quan tâm là bản gốc của bộ Trận Pháp này kia kìa.
Nhìn tình cảnh hiện tại, bản gốc kia nhiều khả năng đã không còn trên đời này nữa rồi.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc