Dù nhiều nghi hoặc, Trần Vân Thanh cũng không nỡ đi hỏi.
Thật hiếm khi nào hai người này lại thân thiện như thế.
Cũng hiếm khi hắn được ôm hai đại mỹ nhân này cùng một lúc thế này, phúc phận như thế này quá là hiếm có, cần phải biết chắc chiu giây phút như thế này mới được.
"Vân Thanh đại ca..! Anh không đi Thái Hàn Sơn có được hay không..?"
Hồi lâu, Dương Tư Tư là người bình tĩnh lại, nàng đưa ánh mắt lên nhìn gương mặt tuấn tú của Trần Vân Thanh, có chút cầu khẩn nói.
"Thì ra là vì chuyện này sao..?"
Trần Vân Thanh cuối cùng cũng hiểu hai cô gái này sao lại có hành động khác thường như hiện tại.
Hóa ra là biết được chuyện của hắn ngày mai phải đi đến Thái Hàn Sơn làm nhiệm vụ rồi.
Nghĩ đến cũng không phải chuyện gì lạ, hồi sáng chuyện tại Tu Luyện Tháp bên dưới, có quá nhiều người chứng kiến.
Tin tức này hiện tại đã lan truyền rộng ra toàn bộ Mân Việt Học Viện, Lăng Tĩnh Y hai người là đệ tử của Viện Trưởng, không nghe được tin tức này cũng khó.
"Vân Thanh ca ca..! Chúng ta rời khỏi Mân Việt Học Viện nơi này đi..!" Lăng Tĩnh Y đưa ra lời đề nghị.
Nguyên nhân Trần Vân Thanh gia nhập Mân Việt Học Viện không phải chỉ là vì muốn có Yêu Quyết hay Yêu Kỹ lợi hại, thêm tài nguyên nhiều hay là sao.?
Những thứ này trong tay của Lăng Tĩnh Y nàng đều có.
Với khả năng của nàng, hoàn toàn có thể giúp đỡ Trần Vân Thanh trở thành một tôn siêu cấp cường giả, không cần thiết ở lại nơi đây làm vật hy sinh cho tranh đấu của đám cao tầng.
"Tư Tư..! Tĩnh Y..! Hai em không cần lo lắng, anh sẽ không có chuyện gì đâu..!"
Trần Vân Thanh khẽ vuốt nhẹ sóng mũi ngọc ngà của hai người Dương Tư Tư một chút, mỉm cười trấn an hai cô gái này.
Hành trình đi đến Thái Hàn Sơn đúng thật sự là có nguy hiểm khó có thể dự đoán trước được, nhưng nếu chỉ vì một chút nguy hiểm thế kia hắn liền lùi bước, vậy tu luyện làm cái gì nữa kia chứ.
Nói sao hiện tại xung quanh hắn đây kẻ địch không thiếu, không có cái mác là đệ tử của Mân Việt Học Viện, ra bên ngoài nhiều người sẽ ngay lập tức dồn Trần Vân Thanh hắn vào con đường chết cũng nên.
Đi đến Thái Hàn Sơn lần này xem như là một cơ hội khảo hạch, phải tự tin vào bản thân mình, nên nhớ đây cũng không phải lần đầu tiên Trần Vân Thanh hắn bị dồn vào con đường nguy hiểm như thế này.
"Cũng tại sư tôn..! Khi không sao lại bắt đại ca làm vật hy sinh chứ..?"
Dương Tư Tư oán hận Nguyễn Thư Dung kia vô cùng.
Nàng ta đã hứa với nàng là không có làm hại gì đến Trần Vân Thanh, nàng mới chịu nhận cô ta làm sư tôn.
Bây giờ thì hay rồi, chỉ vì đi đối phó với lại Phát Chính Nam một hệ bên kia, liền đem Vân Thanh đại ca của nàng ra làm vật tế thần, đúng là một người xảo trá tráo trở mà.
"Không sai..! Ta phải đến tìm sư tôn, làm bà ta thu hồi mệnh lệnh..!"
Lăng Tĩnh Y nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt là rực sáng.
Mọi chuyện không phải là từ vị sư tôn kia mà ra hay là sao?
Chỉ cần mình đến gặp cô ta năn nỉ vài câu, làm cho cô ta đổi ý, tìm người khác thay thế để mà đối phó với lại Phát Chính Nam, như vậy không phải là tốt rồi hay là sao.
Cô ta trước giờ thương yêu nàng như vậy, chút chuyện nhỏ này thế nào cô ta cũng sẽ đồng ý ngay thôi.
"Tĩnh Y sư tỷ..! Chờ ta một chút..!"
Dương Tư Tư nhìn đến Lăng Tĩnh Y rời đi, cũng ngay lập tức chạy đi theo sau đó.
Thêm một người là thêm một phần sức lực mà, Nguyễn Thư Dung kia từng hứa với lại nàng sẽ không làm khó Trần Vân Thanh, bây giờ là lúc nên dể bà ta thực hiện lời hứa của mình rồi.
"Tư Tư..! Tĩnh Y..!"
Trần Vân Thanh là muốn gọi hai người quay trở lại, nhưng nhìn tốc độ chạy như ma đuổi của hai người kia, hắn biết mình có gọi hai người kia cũng sẽ không có nghe đâu.
Hai người con gái này đi chuyến này cũng vô dụng mà thôi.
Hắn hiểu quá rõ ràng, nếu mà vị Viện Trưởng đó đã sử dụng đến Nhiệm Vụ Đường trưởng lão đích thân đến mời mình đi làm nhiệm vụ.
Như vậy trong lòng là đã hạ quyết tâm, có nói gì cũng sẽ không thể nào thay đổi được quyết định của bà ta đâu.
"Haiz..! Đáng tiếc quá..!"
Dư hương của hai đại mỹ nhân vừa rồi vẫn còn tại trong lòng hắn, nghĩ đến hiếm khi hai người hòa thuận cùng chung mục đích như thế kia.
Hắn là có ý nghĩ trước khi rời đi có thể cùng hai người kia trái ôm phải ấp một phen, cảm giác kia thật sự là sẽ rất tuyệt.
Đáng tiếc là hai người rời đi quá nhanh, mộng tưởng của hắn là khó có thể trở thành hiện thực được rồi.
"Trần Vân Thanh a Trần Vân Thanh.! Mày càng ngày càng háo sắc rồi, sao cứ nghĩ đến những chuyện phong lưu mãi như vậy kia chứ..?"
Trần Vân Thanh gõ đầu mình một cái.
Hắn trước đây cũng háo sắc, nhưng đâu có đến trình độ như là hiện tại, khi nào cũng nghĩ đến chuyện cùng mỹ nữ vui đùa, đặt biệt là kể từ khi cùng nữ Yêu Tông kia qua đêm, cảm giác lại càng cường liệt.
Một lần nữa hắn phải nghĩ cách áp chế dục vọng trong lòng mới được, như bị Dung Thiên Quyết tác dụng phụ khống chế thế này, trước sau gì cũng sẽ xảy ra tai nạn.
"Ân..! Trước khi nghĩ cách áp chế tác dụng phụ của Dung Thiên Quyết, mình nên phong lưu một lần cũng không có sao..!"
Nghĩ đến nghĩ lui, Trần Vân Thanh vẫn là quyết định phong lưu thêm một lần cuối trước khi nghĩ cách áp chế dục vọng bản thân, đây là biểu hiện sa đọa mất rồi.
Không thể đem tạp niệm kia đánh tan khỏi trong lòng của mình, ngược lại ngày càng một nặng mất rồi.
"Nên tìm ai đây ta..?"
Cũng là một câu hỏi không dễ dàng gì có thể trả lời được.
Dương Tư Tư cùng Lăng Tĩnh Y đi tìm tôn Viện Trưởng kia, nhiều khả năng sẽ bị bà ta giam cầm lại mất rồi, muốn trở lại là không hề dễ dàng chút nào, đêm nay muốn hai người kia chung vui, đó là điều không thực tế cho lắm.
Nữ nhân hắn quen biết cũng là không có được nhiều, bây giờ muốn tìm người chung vui mà nói cũng khá khó khăn đây.
Không lẽ lại phải đi tìm cô nương thanh lâu nữa sao..?
"Nữ nhân kia cũng là một lựa chọn không tồi..!"
Trần Vân Thanh ve cằm.
Nhắc đến thanh lâu hắn lại nhớ ra một người, người mà hắn nghĩ đến chính là cô gái xinh đẹp tuyệt trần đã cướp đi đem đầu tiên của hắn.
Nếu mà có thể cùng cô ấy chung phó vu sơn thêm lần nữa thì hay biết mấy, nói thật đến giờ hắn vẫn là chưa thể nào quên được người con gái kia.
"Hít hà..!"
"Thôi bỏ đi..!"
Nghĩ đến thảm trạng của Trần Tú, Trần Vân Thanh không khỏi hít sâu vào một ngụm khí lạnh.
Người ta là Yêu Tông cường giả đó nha, chỉ một ngón tay cũng đủ đem Trần Vân Thanh hắn giết đi cả trăm lần rồi.
Đáng sợ điểm là cô ta đối với hắn thù oán khá sâu đậm, hiện tại đang đi tìm hắn khắp nơi, hắn đi trở lại Mân Việt Học Viện cũng chính là vì muốn trốn tránh người con gái này mà.
Gặp lại cô ta, chưa nói đến chuyện có thể nối lại tình xưa, hắn liền là sẽ bị đối phương chém thành hai nữa mất rồi, tốt nhất là nên tránh xa cô gái kia ra một chút.
Còn chuyện đến thanh lâu, Trần Vân Thanh hắn cũng đã đem nó quăng bỏ lên chín tầng mây mất rồi.
Bên trong thanh lâu thật sự hiếm thấy người con gái nào ra hồn.
Được như vị cô nương nửa tháng trước, đó là cơ duyên ngàn năm có một của hắn, muốn tìm được cô gái thứ hai như thế tại thanh lâu, đó là còn khó hơn lên trời.
Còn những người con gái bình thường khác hắn lại không mấy thiết tha, nên thanh lâu con đường thì thôi bỏ đi.
"Chết..! Sao mình lại quên cô ta vậy kìa..!"
Trần Vân Thanh nhíu mày, gõ đầu mình một lần nữa.
Hồng nhan tri kỹ của mình đâu chỉ có Dương Tư Tư cùng Lăng Tĩnh Y thôi đâu, còn có Lại Tinh Tinh nữa mà.
Mấy tháng thời gian qua hắn nhớ mình chưa từng ghé thăm cô gái kia lần nào, chắc chắn cô ta là giận hắn lắm đây.
"Cũng được..! Đến đó xem, Không chừng mình có thể đạt được một ít đồ cần thiết..!"
Lại Tinh Tinh đang làm việc tại La Lâm Thương Hội, nơi đó là trung tâm giao dịch hàng hóa tài nguyên lớn nhất Mân Việt Quận Thành nơi đây, chắc sẽ có nhiều đồ tốt.
Trần Vân Thanh hắn sắp phải đi đến một nơi nguy hiểm như là Thái Hàn Sơn bên kia rồi, cũng cần thêm một ít thủ đoạn phòng thân thì mới được a.
Đến La Lâm Thương Hội không những có thể gặp được người mình thương yêu, còn có thể mua thêm một ít thủ đoạn phòng thân, đây xem như là một công đôi ba chuyện rồi.
...
Cách biệt viện của Trần Vân Thanh năm trăm mét trên một cây đại thụ.
"Rắc..!"
"Không ngờ..! Thật sự không thể nào ngờ được..!"
Mạnh Thường Quân tay phải nắm chặt, đem một cành cây lớn hơn cánh tay của mình bóp nát, ánh mắt hiện lên căm phẫn cùng sát ý cuồn cuộn.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc