"Mày...! Mày muốn làm cái gì..?"

Ngô Mãnh Quyền nụ cười trên miệng ngưng lại từ lâu, hắn là rất cảnh giác, lùi lại phía sau ba bước, nhìn đang đi đến phía mình Trần Vân Thanh, trong lòng có chút bất an.

Không thể nào đâu..!

Tên Trần Vân Thanh này không thể nào giết hắn, không thì y cũng sẽ đền mạng.

Tuy nhiên nếu tên khốn này bất chấp tất cả lấy mạng của hắn, vậy cũng là một vấn đề to lớn, Ngô Mãnh Quyền hắn xuất thân danh giá, mạng của hắn cao quý như hoàng tử, làm sao có thể đi so với lại tên Trần Vân Thanh này được, nếu y làm liều, không phải mình sẽ chết oan uổng hay là sao đây.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận khi chọc giận tên Trần Vân Thanh này đây rồi.

'Lôi Thiện Trưởng Lão..?' Ngô Mãnh Quyền càng ngày càng bất an.

Nhưng khi hắn quay nhìn lại cách đó không xa vị trí của mình là mấy Lôi Thiện, trong lòng của hắn tự tin hơn hẳn.

Đúng vậy, có Lôi Thiện ở nơi đây, ông ta sẽ không để cho Trần Vân Thanh làm càn đâu, nói nữa trước giờ Lôi Thiện cũng nhận không ít chỗ tốt của thế gia đệ tử, ông ta thường sẽ đứng về phía của mình mà.

"Không có gì, tao cảm thấy mày quá đáng ghét, nên muốn chặt đi tứ chi của mày, phế đi Khí Hải của mày, để sau này mày trở thành một tên nhân côn mà thôi..!"

Để xem, một người mà không có tay cũng không có chân, cũng chẳng có tu vi quái gì cả, sau này có còn vênh váo lên mặt được nữa hay không đây.

"Hít hà..!"

Bên dưới hàng ngàn đệ tử quan sát trận chiến này từ đầu đến cuối, nghe Trần Vân Thanh nói như vậy, cả đám không khỏi hít một hơi khí lạnh, cảm giác sau lưng mình tê tái, nhìn về Trần Vân Thanh hiện tại như nhìn thấy ma quỷ.

Chặt đi tứ chi của Ngô Mãnh Quyền, như có Đan Sư cao minh nối lại cũng không có vấn đề, sinh hoạt sau này có chút bất tiện, nhưng một khi đem Khí Hải hủy đi, như vậy từ nay về sau Ngô Mãnh Quyền sẽ không thể nào tu luyện được nữa, chân chính trở thành một phế nhân, loại trừng trị như thế, còn khủng khiếp hơn là giết đi Ngô Mãnh Quyền nữa.

Nhìn Trần Vân Thanh người có vẻ sáng sủa chính nghĩa, ai ngờ tên này một khi ra tay, cũng hạ độc thủ kinh khủng như thế.

Còn là không hề cho những đại gia tộc như Ngô gia bata kỳ một chút xíu mặt mũi nào.

Trong tất cả mọi người ở nơi đây đều có chung một nhận, Trần Vân Thanh đây là một đại hung nhân, sau này tốt nhất không nên cùng một người như thế giao du, càng là không cần đắt tội với lại tên Trần Vân Thanh này.


"Ngô Mãnh Quyền không bỏ qua cho Trần Vân Thanh! Có không đắc tội với Ngô gia thì kết quả cũng như nhau!"

Tinh Khoa trên miệng cười nhạt một tiếng.

Thù oán đã kết, dù Trần Vân Thanh có muốn bỏ qua cho Ngô Mãnh Quyền, sau này Ngô Mãnh Quyền cũng sẽ tìm Trần Vân Thanh để tính sổ.

Đã không thể hóa giải ân oán, vậy thì nên trực tiếp ra tay.

Nói thật hắn cũng có chút thích cách hành sự không sợ trời không sợ đất của tên Trần Vân Thanh này rồi.

"Lôi Thiện Trưởng Lão..! Cứu mạng..!"

Ngô Mãnh Quyền đương nhiên là hiểu rõ một khi Khí Hải mình bị hủy bỏ, sẽ có kết cục như thế nào, hắn không muốn làm phế nhân, dù có chết hắn cũng không muốn làm một tên phế nhân a.

"Vân Thanh học viên..!"

"Trưởng Lão..! Quy định Học Viện tôi không có giết đi Ngô Mãnh Quyền, nhưng mà trừng trị chút đỉnh, chắc sẽ không phạm quy chứ..?"

"Không có..!"

Lôi Thiện thật sâu nhìn Trần Vân Thanh một cái, sau đó liền là phun ra hai chữ.

Quy định Học Viện một khi lên Lôi Đài sống chết do mệnh, nhưng một khi không ký vài biên bản sinh tử, liền xem như luận bàn võ nghệ bình thường, không thể đem đối phương giết.

Tuy nhiên trừng trị một chút liền có thể được, miễn sao không đem tính mạng của đối phương lấy đi là được rồi.

Dựa vào khe hở này, nhiều tên sau khi dành chiến thắng liền ra tay với kẻ bại trận rất là nặng, bọn họ dựa vào lý do không có giết chết đối phương, chừa đối phương một hơi thở cũng là trong quy định, người làm trọng tài như hắn cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Điều làm cho Lôi Thiện hắn căm tức Trần Vân Thanh ở đây là rõ ràng hắn đã đứng ra giảng hòa, nhưng tên Trần Vân Thanh không hề cho hắn một chút mặt mũi nào, làm hắn trước mắt bao nhiêu người phải xấu hổ, thù này hắn là ghi nhớ, khi có cơ hội, hắn liền sẽ cho tên này biết mùi lợi hại.

"Xẹt..!"

"Ngô Mãnh Quyền..! Chịu chết đi..!"



Kiếm khí phát ra, Trần Vân Thanh trên miệng gằn giọng một tiếng.

Hắn chúa ghét những người tâm địa hẹp hòi như Ngô Mãnh Quyền, tên này còn là người của Ngô gia, như vậy thì càng là đáng chết.

Theo đó như đã cùng đám người này gây thì rồi, vậy thì làm cho trót đi, dù sao có bỏ qua cho Ngô Mãnh Quyền, đại ca của y là Ngô Mãnh Đạt cùng Ngô gia cũng không bỏ qua cho Trần Vân Thanh hắn.

Còn cái tên Lôi Thiện trưởng lão bên kia, mở miệng ra liền bênh vực Ngô Mãnh Quyền chằm chằm, loại chỉ biết dựa vào quyền thế gia tộc lớn đi ức hiếp người yếu thế như là Lôi Thiện, hắn cũng không ưa thích gì, nếu vì chuyện này làm cho y ghi hận, hắn cũng chẳng thèm để ý, nếu tìm đến hắn phiền toái, ngay cả Lôi Thiện hắn cũng sẽ giết đi luôn.

"Keng..! Xẹt..! Ong..!"

"Rầm...! Phốc...!"

"Ta không có hoa mắt đi..?"

"Người đó..! Người đó là Lăng Thành Phong..! Thành Phong học trưởng thì phải..!"

"Đúng là Thành Phong học trưởng..! Nhưng tại sao lại ra tay với lại Vân Thanh học trưởng..!"

Diễn biến bên trên Lôi Đài xảy ra quá nhanh, từ chỗ ai cũng nghĩ Ngô Mãnh Quyền chắc chắn sẽ trở thành phế nhân dưới kiếm của Trần Vân Thanh, cho đến khi Lăng Thành Phong trên không hạ xuống đánh cho Trần Vân Thanh một cái trở tay không kịp, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa hoàn toàn bắt nhịp được.

"Không có gì khó hiểu..! Trần Vân Thanh hồi sáng đem Hướng Hoa Minh đám người đánh bại, không có cho Lăng Thành Phong một chút thể diện nào, Lăng Thành Phong lần này đến đây là muốn tìm về mặt mũi.!"

Tinh Khoa là một người nhanh nhạy tin tức cũng là một người rất là thông minh, nhìn qua một chút hắn liền đã hiểu vì cái gì Lăng Thành Phong xuất hiện ở nơi này, cũng như vì cái gì Lăng Thành Phong ngay lập tức ra tay với lại Trần Vân Thanh.

"Ân..! Nhưng ta nghe nói Thành Phong học trưởng đang bế quan tu luyện Kinh Hồng Kiếm Pháp, sao lại xuất hiện ở nơi đây..!"

Chuyện Lăng Thành Phong bế quan muốn đột phá Kinh Hồng Kiếm Pháp môn Yêu Kỹ này đến cảnh giới viên mãn thì mọi người đã biết, từ Tân Niên Hội Võ đến nay, Lăng Thành Phong vẫn ru rú bên trong biệt viện của mình, chưa từng rời qua tu luyện thất một bước, hôm nay y xuất quan, không lẽ nói y đã đột phá môn Yêu Kỹ này đến viên mãn cảnh giới rồi hay sao..?

"Ta thì không cho như vậy..!"

Một viên Nội Viện đệ tử khá khẽ lắc đầu.


Viên mãn cảnh giới Yêu Kỹ không phải dễ dàng gì có thể đột phá như vậy, nếu không Lạc Việt Vương Quốc bên trong cũng không phải có quá ít thiên kiêu đưa Yêu Kỹ đến viên mãn như thế.

Hắn thấy Lăng Thành Phong bế quan đột phá Yêu Kỹ chỉ là giả, muốn làm rùa rút đầu, không dám đi lên Cổ Loa Học Viện cùng các đại thiên kiêu tranh tài mới là thật.

Không thì đâu thể có chuyện trùng hợp đến độ Hứa Hoa Minh đám người mới vừa bị người ta cho ăn hành không lâu, Lăng Thành Phong ngay lập tức ra mặt như vậy kia chứ.

"Thật giả ta không biết, có điều lần này Trần Vân Thanh không may rồi..!"

Lời nói của vị Nội Viện Đệ Tử này liền nhận được vô số cái gầy đầu từ những người yêu xung quanh.

Ở Mân Việt Học Viện này ai mà không hiểu Lăng Thành Phong là một người tâm địa hẹp hòi, có thù tất báo.

Trần Vân Thanh đánh cho Hướng Hoa Minh thê thảm như thế, Phong Minh qua chuyện vừa rồi danh tiếng là đại giảm sút, Lăng Thành Phong không đi tìm Trần Vân Thanh tính sổ mới là chuyện lạ.

Nơi đây ai cũng hiểu lần này Trần Vân Thanh không có cơ hội thắng, dù Trần Vân Thanh có bản lĩnh thông thiên, nhưng Lăng Thành Phong cường đại đã in sâu vào trong tâm trí của mọi người, một khi hai người động thủ, Trần Vân Thanh sẽ không có một chút cơ hội nhỏ nào có thể lật bàn được cả.

"Xẹt!"

"Vân Thanh học trưởng..! Nơi đây có một ít thuốc trị thương ngoài da, anh lấy dùng tạm đi..!"

Vu Hình nhận thấy tình cảnh không ổn, liền là bay lên Lôi Đài, đưa một lọ thuốc trị thương ngoài da cho Trần Vân Thanh dùng tạm.

Chiêu kiếm vừa rồi của Lăng Thành Phong cũng thật quá là thâm độc, nó tương đương với lại Yêu Sư tứ trọng hậu kỳ cường giả công kích rồi, không phải Trần Vân Thanh phản ứng nhanh nhẹn chống đỡ cùng lui về phía sau, trên người của Trần Vân Thanh hiện tại không chỉ là vết thương nhẹ ngoài da như thế này, mà cực kỳ nghiêm trọng rồi.

Lăng Thành Phong ra tay vừa rồi, thật là không cho Trần Vân Thanh con đường sống mà.

"Thành Phong học trưởng.! Anh tự ý lên Lôi Đài, ra tay với người khác, anh là đã biết tội chưa..!"

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play