Nói thật không có yêu cầu của Trần Tố Nga, Cổ Cự Cao hắn cũng sẽ không có bỏ qua cho Trần Vân Thanh tên này.
Cổ Cường mất tích, làm cho hắn lo sợ không thôi chạy về Mân Việt Quận Thành, sau cho người đi điều tra, hắn biết được Nghịch Phong Kiếm vốn của Cổ Cường đã nằm trong tay Trần Vân Thanh, sự mất tích của Cổ Cường, có đến chín phần là có liên quan đến tên Trần Vân Thanh kia rồi.
Nên vì công hay tư, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Trần Vân Thanh tên khốn kia.
Cổ Cự Cao hắn nhìn qua quá nhiều người, thầm nghĩ ánh mắt nhìn người của mình rất cao, không ngờ lần này hắn cũng là nhìn nhầm con người Trần Vân Thanh kia..
Tên này có thể đem Trần gia cao thủ trên dưới diệt sạch, chứng minh thực lực không yếu hơn Yêu Sư nhất trọng cường giả, tức là còn cao hơn Cổ Cự Cao hắn đây nữa.
Thêm vào liên quan đến sự mất tích của Cổ Cường, càng làm cho hắn biết tên được Trần Vân Thanh này không hề đơn giản, hắn là bị bề ngoài truyền lưu Trần Vân Thanh là phế vật mê hoặc mất rồi.
Biết trước như thế hắn đã đồng ý với lại Cổ Cường để y diệt Trần Vân Thanh khi còn tại Trần gia từ lâu.
Khi đó ra tay, sẽ không có cái chuyện Trần gia bị diệt môn như hôm nay rồi.
'Ân..! Cũng không phải là chuyện quá xấu..!' Cổ Cự Cao nhìn lại Trần Tố Nga một chút.
Chuyện gì cũng nên suy nghĩ theo hai hướng, hắn nghĩ lại nếu như khi đó để Cổ Cường đi giết Trần Vân Thanh, sẽ không có chuyện Trần Vân Thanh đem Trần gia diệt đi sau này.
Cũng chính vì Trần gia diệt môn, cha mình bị Trần Vân Thanh giết, nên Trần Tố Nga này mới đồng ý đến nơi này làm vợ của hắn.
Nếu mà không, với tính cách của Trần Tố Nga, chuyện này khả năng cao là không thể nào xảy ra.
Tính lại kỹ càng, hắn còn nên cảm ơn Trần Vân Thanh tên này một chút mới được.
Tuy nhiên, việc giết Trần Vân Thanh chắc chắn là phải làm, vì bản thân của hắn hay vì Trần Tố Nga, chuyện này không thể nào khác hơn được.
"Yêu cầu thứ hai của em là gì..?"
Thứ nhất yêu cầu của Trần Tố Nga là đem Trần Vân Thanh giết đi, hắn đã đáp ứng, nhưng hắn cũng không có quên, Trần Tố Nga còn có một yêu cầu thứ hai nữa a.
"Thứ hai là tôi muốn anh chờ tôi ba năm mới có thể cùng anh thành hôn cùng động phòng..!"
"Ba năm..?"
Cổ Cự Cao trong lòng nghi hoặc, nhưng nhớ lại chuyện gì, hắn như có điều nghĩ ra.
Cha của Trần Tố Nga vừa mới chết cách đây không lâu, theo như phong tục tập quán của Nam Hoang Chi Địa nơi đây, con cái phải để tang trong vòng ba năm, trong thời gian này không có làm bất kỳ hỷ sự gì, để tỏ lòng hiếu thảo, nếu không sẽ bị người đời khinh thường.
Trần Tố Nga cô gái này là một người con hiếu thảo, đưa ra yêu cầu này cũng là điều dễ hiểu.
"Được..! Anh đáp ứng yêu cầu này của em..!"
Nhìn nhan sắc động lòng người của Trần Tố Nga, muốn hắn trong vòng ba năm không thể nào đụng chạm đến thân thể của cô ta, thật sự là có chút khó khăn, chỉ có điều đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, hắn không thể nào làm gì được khác, ba năm thời gian thôi mà, hắn vẫn có thể chờ đợi đươc.
"Cảm tạ Nhị Thiếu gia đã hiểu cho..!" Trần Tố Nga trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Yêu cầu thứ hai này của nàng nhìn ra cũng có phần quá đáng, lợi dụng người ta nhưng lại không cho người ta quả ngọt gì, trong lòng của đối phương thế nào cũng sẽ không thoải mái, nàng là có ý nghĩ, nếu thật sự đối phương không đồng ý, muốn chiếm đoạt nàng ngay lập tức, nghĩ đến chuyện báo thù, chắc nàng cũng chỉ có thể cắn răng đồng ý.
May mắn chuyện này không có xảy ra, Cổ Cự Cao không có ép nàng vài thế khó xử.
"Không cần cám ơn..! Thứ mà Cổ Cự Cao anh muốn, là trái tim của em..!"
Như hiểu được Trần Tố Nga trong lòng đang suy nghĩ đến chuyện gì, Cổ Cự Cao tràn đầy thâm ý lên tiếng.
Cổ Cự Cao hắn là thật lòng yêu thích người con gái Trần Tố Nga này, ở Mân Việt Quận Thành này cũng không thiếu người con gái xinh đẹp hơn Trần Tố Nga, nhưng hắn lại không để trong lòng, chỉ đến khi gặp Trần Tố Nga, hắn mới động tâm, là chân chính yêu cô ta, có thể nói đây chính là duyên phận.
Hắn thật tâm muốn Trần Tố Nga cam tâm tình nguyện ở bên cạnh mình, nếu mà vì thân thể của cô ta, lấy thực lực cùng thế lực trong tay hắn, hắn đã đem Trần Tố Nga ăn một cái sạch sẽ từ lâu rồi.
"Tố Nga..! Em có muốn tham gia Mân Việt Học Viện hay không..?"
Ngoài chuyện Trần Tố Nga làm vợ của mình, Cổ Cự Cao cũng quan tâm đến con đường tu hành sau này của Trần Tố Nga, dễ hiểu quá mà.
Thế giới này dù sao cũng là thực lực vi tôn, hắn cũng không có muốn vợ mình tu vi quá kém, ra bên ngoài mất mặt không nói, sau này hắn có thể sống lâu hơn, trong khi Trần Tố Nga vì thọ nguyên hao hết trở nên già nua xấu xí, cái này cũng là không được tốt đẹp gì cho lắm.
Hơn nữa hiện nay hắn là Mân Việt Học Viện đệ tử, cuộc sống mấy năm tới của hắn cũng là thường xuyên ở bên trong đó, nếu Trần Tố Nga cũng ở tại Mân Việt Học Viện, như vậy thì không còn gì tốt đẹp bằng, đây là ý nghĩ chân thật của hắn khi muốn Trần Tố Nga gia nhập Mân Việt Học Viện.
"Em có được hay không.?"
Trần Tố Nga ánh mắt bên trong xẹt qua một tia vui mừng, nhưng nhìn lại tu vi của mình, nàng không khỏi thất vọng đi xuống.
Muốn vào được Mân Việt Học Viện, phải thông qua Học Viện khảo hạch, tính không sai mà nói Mân Việt Học Viện khảo hạch là vào hai ngày hôm sau sẽ tiến hành.
Nàng nghe nói, lần này tham dự mười ngàn thí sinh, nhưng Mân Việt Học Viện chỉ chọn ra có một ngàn người có thành tích tốt nhất mới được chọn, tỷ lên là một phần mười, không thể không nói là quá khắc nghiệt đi một chút.
Muốn lọt vào một ngàn người cuối cùng, ai nấy cũng đều là tinh anh cả, nàng nghe nói qua, để đạt được một ngàn vị trí đủ tư cách vào Mân Việt Học Viện, tu vi thấp nhất cũng là Yêu Sĩ tam trọng hậu kỳ cảnh giới, đó chỉ là khởi bước, còn thực tế, trừ những trường hợp đặc biệt ra, Yêu Sĩ Tam trọng hậu kỳ chỉ là là pháo hôi mà thôi, rất khó đi cạnh tranh một vị trí chính thức.
Nàng nhìn lại tu vi của mình, Yêu Sĩ nhất trọng hậu kỳ cảnh giới.
Chuyện này thôi đi, người ta Yêu Sĩ tam trọng hậu kỳ còn không qua cửa, lấy nàng Yêu Sĩ nhất trọng có thể làm được chuyện gì kia chứ.
"Hàn Mục Trưởng Lão..! Ông vào đi..!"
Cổ Cự Cao không có trả lời Trần Tố Nga, mà là hướng ra bên ngoài gọi một tiếng, không bao lâu, cửa mở ra, từ bên ngoài đi vào một người đàn ông trung niên gương mặt khá là âm nhu.
"Nhị thiếu gia..! Có chuyện gì cần sai bảo..!"
Cổ Hàn Mục híp mắt lại một chút, nhìn qua Cổ Cự Cao cùng Trần Tố Nga hai người, trầm trầm ôm quyền lên tiếng.
"Ách..!".
Loại ánh mắt cùng gương mặt này, không khỏi làm cho Trần Tố Nga rùng mình một cái, nàng đi vào phía sau lưng của Cổ Cự Cao, mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
Từ trên người của tên Cổ Hàn Mục này, nàng cảm thấy một hơi thở nguy hiểm, không ngoa mà nói, chỉ cần đối phương một chút khí thế, cũng là đủ lấy cái mạng của nàng rồi, từ trước đến nay nàng là chưa bao giờ gặp qua cường giả khủng bố như thế kia.
"Yên tâm..! Đừng sợ..!" Cổ Cự Cao trấn an Trần Tố Nga một chút.
"Giới thiệu với em một chút, đây là Cổ Hàn Mục, Yêu Sư lục trọng sơ kỳ cường giả, cũng là ngoại viện trưởng lão của Cổ gia, em gọi ông ấy là Hàn Mục trưởng lão là được rồi..!"
Cổ Cự Cao đưa ánh mắt cảnh cáo Cổ Hàn Mục một cái, ý bảo ông ta không cần hù dọa người khác, sau liền là tận tình giới thiệu Cổ Hàn Mục cho Trần Tố Nga quen biết.
"Hàn Mục Trưởng Lão ngài tốt..!"
Trần Tố Nga theo lễ phép chào hỏi Cổ Hàn Mục một tiếng, nàng cũng là đã trấn tĩnh hơn, tuy đối phương thực lực rất cao, nhưng tính ra cũng chỉ là một con chó của Cổ gia, nàng cần gì phải sợ người này.
"Hàn Mục trưởng lão sẽ là người bảo hộ cho em cùng tam đệ tham gia lần này khảo hạch..!"
Cổ Cự Cao giới thiệu thêm một chút, làm cho Trần Tố Nga hiểu vì sao hắn lại gọi Cổ Hàn Mục đi vào nơi đây cho hai người làm quen.
"Vậy làm phiền Hàn Mục Trưởng Lão chiếu cố nhiều hơn..!" Trần Tố Nga trong lòng rung động thật sâu.
Tham gia lần này khảo hạch trừ tên Trần Vân Thanh kia ra cao lắm cũng chỉ là Yêu Sĩ lục trọng, thất trọng là đỉnh cao.
Bây giờ Cổ gia phái ra Yêu Sư lục trọng cường giả, thử hỏi bên trong đó còn có người nào có thể ngăn cản được Cổ gia tranh đoạt danh ngạch kia chứ.
Có người này bên cạnh trợ giúp, việc có thể gia nhập Mân Việt Học Viện của nàng dễ như là lấy đồ trong túi mà thôi.
"Nhưng mà theo em được biết Mân Việt Học Viện không cho phép người vượt quá hai mươi tuổi tham gia, Hàn Mục trưởng lão liệu..!" Trần Tố Nga khá là ái ngại lên tiếng.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc