Nói thật không phải có Thổ Long Kinh gia cố thân thể, hắn cũng không thể nào chống được đến lúc này đâu.
Chỉ là cái gì cũng có giới hạn của nó, đường Chân Mạch thứ mười có cường đại hơn cũng không thể khỏa lấp được tu vi còn chưa đạt đến Yêu Sư của mình.
Thân thể có mạnh hơn cũng không thể chống lại cường độ cao như thế công kích, hắn hiện tại ngay cả cầm thanh kiếm còn không vững nữa là, làm sao tấn công được đối phương đây.
Bình thường không có Trận Pháp bảo hộ, hắn đã bị Dục Vũ này diệt sát đi từ lâu lắm rồi.
Cách biệt của hai bên quá lớn đi mà.
"Ân..! Mình có thể đổi chiến thuật một chút..!"
Chờ một lúc cho Dung Thiên Thần Ngọc năng lượng trợ giúp mình khôi phục khí tức sau, Trần Vân Thanh nhìn vẫn đang còn trong trạng thái đề phòng hắn tập kích Dục Vũ trong lòng liền đánh lên một cái chủ ý, cũng không vội vàng mà công kích nữa, hắn phải lặng yên chờ thời.
Chờ đến khi Dục Vũ thực lực suy yếu, sau đó liền công kích.
Ở trong trạng thái luôn luôn đề phòng kia, Trần Vân Thanh hắn không tin Dục Vũ vẫn có thể bảo đảm được Linh Lực thịnh mãi không suy.
Dù tên này có nhiều hơn Hồi Linh Đan, cuối cùng cũng sẽ dùng hết mà thôi, khi đó tên này không phải là cá nằm trên thớt, mặt hắn chém giết hay là sao.
Vấn đề này hắn nên nghĩ ra từ sớm mới đúng, Dục Vũ bị vây bên trong Trận Pháp của hắn, hắn có quá nhiều lợi thế, có cho tên đó mười lá gan y cũng không dám thả lỏng đề phòng.
Vừa rồi chỉ vì bản thân có chút hiếu thắng, cứ dừng sức trâu để đánh, lại đi bỏ qua lợi thế của mình, thực đúng là đi dùng sờ đoản của mình chống lại sở trường của đối phương, nếu mà Dục Vũ có đôi chút hiểu biết hơn về Trận Pháp, hắn đã chết từ tám xứ rồi.
"Khoát Hàn Đao..! Trãm..!"
"Ong..! Phốc..!"
'Làm sao đây..?' Dục Vũ không thể cầm cự nỗi, ho ra một ngụm máu tươi, trong ánh mắt là có chứa nhiều sự khủng hoảng.
Kể từ khi Trần Vân Thanh đổi chiến thuật, không còn tấn công hắn thường xuyên, hắn thật sự là khổ không sao tả xiết.
Khi Linh Lực của hắn có dấu hiệu giảm sút, Trần Vân Thanh lại ra tay công kích, làm cho hắn không có thời gian khôi phục Linh Lực cơ hội.
Hồi Linh Lực chỉ còn lại một viên, hắn biết nó sẽ không giúp đỡ mình cầm cự được bao lâu.
Nhưng hắn cũng không dám không tiếp tục dùng Linh Lực đề phòng a, cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ nhanh chóng điên mất.
"Cơ hội tốt..!"
"Ảo Lung Trận..! Bạo..!".
"Ong..! Ầm ầm..!"
Nương theo sự suy yếu của Dục Vũ, Trần Vân Thanh là biết được đến thời cơ của mình đã đến, hắn không một chút do dự, ấn động pháp quyết, dẫn bạo Ảo Lung Trận.
"Ầm..! Phốc..!"
"Thật..! Tàn nhẫn..!"
Dục Vũ ho ra một ngụm máu tươi, hơi thở suy yếu, nói ra câu nói kia hắn liền lâm vào hôn mê đi mất.
Tam Giai Trận Pháp, nó quý giá đến đương nào, ai bên trong tu luyện giới đều biết quá rõ ràng..
Thế nhưng tên Trần Vân Thanh nói tự bạo liền tự bạo, xem nó như một vật không đáng giá mấy tiền.
Nên nhớ Dục Vũ hắn đã vào thế hạ phong, chỉ cần thêm một vài phút nữa, hắn tuyệt đối không chống đỡ được.
Nhưng một ít giây phút Trần Vân Thanh cũng không cho hắn, thấy cơ hội đến lập tức dùng chiêu cá chết lưới rách, thà bỏ qua một cái Tam Giai Trận Pháp, cũng muốn đem Dục Vũ hắn diệt cho bằng được, loại quyết đoán này, loại tàn nhẫn này, hắn nghĩ mình còn lâu mới sánh kịp.
"Ân..! Mạng của Dục Vũ nhà ông lớn đến như vậy sao..?"
Trần Vân Thanh tiến đến gần vị trí của Dục Vũ, gương mặt có chút kinh ngạc khi nhìn thấy đối phương vẫn còn có hơi thở.
Ảo Lung Trận tuy chỉ là một cái bình thường cấp ba hạ phẩm ảo trận, nhưng một khi dẫn bạo, nó không kém hơn Yêu Sư ngũ trọng hậu kỳ toàn lực công kích.
Nếu tên Dục Vũ này ở vào thời kỳ toàn thịnh thì cũng thôi, chống lại được sự bạo tạc của Ảo Lung Trận hắn không có gì để nói, tuy nhiên đối phương đã trong trạng thái cực kỳ suy yếu, vẫn có thể không chết được, như vậy thì cũng thật là kỳ lạ.
"Hắc hắc..! Bộ hộ giáp này thật không tệ...! Ta quyết định tịch thu nó làm của riêng..!"
Trần Vân Thanh dùng thần niệm quan sát một chút, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Dục Vũ còn không có bị tan xác trong lần tự bạo vừa rồi của Ảo Lung Trận, hóa ra trên người của tên này còn mang một bộ áo giáp bảo hộ.
Có thể tại Ảo Lung Trận tự bạo không có hư hao bao nhiêu, điều này chứng tỏ nó thấp nhất cũng có Tam Giai Trung Phẩm Yêu Binh cấp bậc.
Đây là thứ mà Trần Vân Thanh hắn đang cần, kể từ ngày bộ áo giáp của hắn bị Thủy Ngưu Thú Vương hủy diệt đến nay, hắn là không có bộ áo giáp phòng thân nào ra hồn, bây giờ may mắn gặp được, hắn là sẽ không có bỏ qua.
"Xẹt..! Keng..!"
"Ân..! Thật là đồ tốt..!"
Trần Vân Thanh đem Nghịch Phong Kiếm chém lên nó vài cái, nhìn nó vẫn không có hư hao gì, trong lòng rất là hài lòng gật đầu.
Nghịch Phong Kiếm vốn là Tam Giai Trung Phẩm Yêu Binh, ngay cả Linh Lực phòng ngự của Yêu Sư thất trọng nó cũng có thể xuyên phá, nhưng lại không thể làm gì được bộ áo giáp này, cái này đủ chứng minh nó có bao nhiêu tốt.
Trần Vân Thanh nhớ lại, nếu cách đây tháng trước mình có trong tay bôn hộ giáp này, cũng sẽ không bị Tiếu Nhất Hồng đánh cho như chó chết chạy trốn, ngay cả một tên thực lực thấp kém Trần Tiêu Thiên cũng có thể làm khó mình.
"Không..! Linh Ngạc Giáp này là..Của tao...! Mày..! Không thể lấy nó đi được..!"
Trần Vân Thanh tên khốn này thô lỗ đem Linh Ngạc Giáp trên người của hắn kéo đi ra, chấn động quá lớn cũng làm cho hắn từ trong hôn mê tỉnh lại.
Hắn quyết tâm phải đòi lại cho bằng được Linh Ngạc Giáp, đây là đồ vật mà vợ của hắn chút nữa phải bỏ cả cái mạng của mình đề đổi lấy cho hắn, hắn không thể để cho người khác lấy nó đi được.
"Rầm..! Phốc..!!"
"Chết đến nơi rồi còn tham lam bảo vật..!" Trần Vân Thanh dùng một chân đem Dục Vũ đá ra xa, lạnh lùng lên tiếng.
Dục Vũ này dựa vào Linh Ngạc Giáp có thể không tan xương nát thịt sau khi Ảo Lung Trận bạo tạc, thế nhưng nội thương của tên này gặp phải lại quá nặng, có thể sống nỗi qua được vài giờ hay không cũng còn khó nói, thế mà không tự lượng sức mình, cùng Trần Vân Thanh hắn tranh dành bảo vật, đúng là không biết sống chết.
"Khụ..! Phốc..!"
"Ông đã sắp chết rồi, để tôi đưa ông một đoạn đường đi...!"
"Dung Thiên Quyết, luyện hóa cho ta..!"
Trần Vân Thanh dùng Linh Lực, cách không nhiếp vật, đem Dục Vũ cách hắn bảy tám mét kéo lại trong tay, sử dụng Dung Thiên Quyết, đem Dục Vũ luyện hóa.
Dục Vũ đây là một tôn Yêu Sư lục trọng hậu kỳ cảnh giới, năng lượng tinh hoa bên trong cơ thể phải thật sự rất nhiều, không phải là những người Yêu Sĩ như Trần Tiêu Thiên có thể so sánh, dựa vào năng lượng của y, thêm vào Trung Phẩm Linh Thạch mà Trần Vân Thanh hắn đang có, nghĩ đến giúp đỡ mình đột phá Yêu Sư là không có gì khó khăn cả.
"Tôi..! Tôi biết...! Cỡ lớn..! Hạ Phẩm Linh Thạch mỏ..!"
"Rầm..! Thật chứ..!"
Trần Vân Thanh nghe Dục Vũ nói như vậy, đang dùng Dung Thiên Quyết cũng thu hồi lại, không có tiếp tục ra tay đem Dục Vũ luyện hóa nữa.
So với lại Hạ Phẩm Linh Thạch cỡ lớn mỏ quặng, cái mạng nhỏ của Dục Vũ thật không đáng nhắc đến, nó kém quá xa.
Nếu tên này nói là sự thật, bỏ qua cho y một mạng cũng không phải có sao.
'Ân..! Cũng phải nên hỏi kỹ mới được!' Trần Vân Thanh đánh một cái giật mình, hắn nhớ hoàn cảnh này cùng trước đây hắn gặp Hàn Lịch sao mà tương tự.
Tên đó cũng nói mình phát hiện một mỏ Hạ Phẩm Linh Thạch, muốn dùng nó đổi lấy cái mạng của mình.
Kết quả khi đến nơi, nó chỉ là một cái mỏ phế thạch, làm cho Trần Vân Thanh hắn mất thời gian đi một chuyến không công.
Tên Dục Vũ này dám gạt hắn, hắn sẽ cho y chết một cách cực kỳ thê thảm, còn hơn bị Dung Thiên Quyết luyện hóa gấp nhiều lần.
"Đại nhân..! Tôi không có gạt ngài, Hạ Phẩm Linh Thạch mỏ quặng mà tôi nói ước lượng hơn mấy trăm tỷ viên, còn đang khai thác..!"
Từ Âm Minh Giới lượn qua một vòng, Dục Vũ không muốn tiếp tục đi xuống bên dưới thêm một lần nữa, hắn là biết quá rõ ràng, nếu lần này mình đi xuống đó, chắc chắn không có cơ hội để xó thể rút chân lên một lần nữa đâu.
"Tốt quá..! Nhanh dẫn ta đi đến nơi đó..!" Trần Vân Thanh ánh mắt càng ngàng càng sáng, tham lam bên trong hiện rõ ra bên ngoài dù cho là người mù cũng có thể nhìn ra được.
Hắn không cần mấy trăm tỷ viên Hạ Phẩm Linh Thạch đâu, chỉ cần một trăm tỷ viên thôi, cũng có thể hài lòng, có số Hạ Phẩm Linh Thạch kia, tin rằng có thể cho Dung Thiên Thần Ngọc của hắn ăn một bữa no nê.
Còn có nếu có nó trong tay, hắn đột phá đến Yêu Tông hậu kỳ cảnh giới dường như không có bao nhiêu trở ngại rồi.
Nghĩ đến trong một thời gian ngắn có thể gia tăng mấy cái cấp độ, Trần Vân Thanh trong lòng không khỏi một mảnh lửa nóng.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc