Hắn vốn là Tộc Trưởng của một đại tộc lớn nhất Chấn Nam Thành nơi đây, để có được như ngày hôm nay, có sóng gió nào mà hắn chưa có trải qua đâu.
Gặp Trần Vân Thanh lúc này tuy thật sự làm hắn bất ngờ cũng như khủng hoảng, nhưng nó không thể nào đánh sập tinh thần thép mà hắn đã rèn luyện qua bao nhiêu năm tháng qua.
"Hử...! Không nên đến đây..? Tiêu Thiên Tộc Trưởng..! Tôi nhớ không nhầm ông vẫn còn nợ tôi một món nợ khá là lớn.! Nhất định phải đến nơi này tìm ông để đòi lại, nếu như không, tôi là không có an tâm rời khỏi Chấn Nam Thành này a..!" Trần Vân Thanh lắc đầu, không cho lời nói vừa rồi của Trần Tiêu Thiên là đúng.
Thiếu nợ thì trả tiền, đây là chuyện kinh thiên địa nghĩa, hơn nữa Trần Tiêu Thiên nợ hắn không phải là tiền bạc, mà là mạng sống, không đến nơi này đòi ông ta trả lại, hắn là đến nơi nào đây.
"Rầm..!"
"Trần Vân Thanh..! Mày không cần đắc ý quá sớm, tao không có dễ dàng gì trả lại nợ cho mày đâu..!"
Trần Tiêu Thiên dùng lực cực mạnh, đem cái bàn gỗ trước mắt mình đây đánh cho phá toái, nhìn Trần Vân Thanh tràn đầy tự tin lên tiếng.
"Ân..! Không biết Tiêu Thiên Tộc Trưởng còn có gì dựa vào để không trả nợ cho tôi đây.!" Trần Vân Thanh như cười như không lên tiếng hỏi.
"Lát nữa mày sẽ biết thôi..!" Trần Tiêu Thiên gằn giọng một cái, thần sắc là hết sức tự tin..
"Được..! Tôi sẽ cho Tiêu Thiên Tộc Trưởng thời gian, xem như trả lại ân tình mấy năm qua tại Trần Phủ nơi đây..!"
Trần Vân Thanh tỏ ra khá là rộng lượng, không có ra tau ngay, mà là để cho Trần Tiêu Thiên có thời gian chuẩn bị đầy đủ.
Đây cũng không có cách nào, ai bảo Trần Vân Thanh hắn là người có ân tất báo đâu, hắn cùng Trần Tiêu Thiên tuy là kẻ thù, nhưng trước đó, hắn là đệ tử Trần gia một thành viên.
Chịu qua không ít ân tình của Trần gia, không trả lại ân tình này liền ra tay với Trần Tiêu Thiên, hắn cảm thấy thật có lỗi trong lòng.
'Kỳ lạ..! Sao người của mình còn chưa có xuất hiện vậy kìa..!' Trần Tiêu Thiên trong lòng khá là nghi hoặc, sự tự tin trên gương mặt của hân hiện tại dần chuyển qua lo lắng.
Một chưởng phá hủy đi cái bàn vừa rồi, không phải là hắn đánh ra trong lúc giận dữ đâu, mà nó có thâm ý cả.
Trên chiếc bàn này có cơ quan, hắn dùng để liên hệ với lại lực lượng tinh nhuệ nhất của Trần gia bọn họ cất giấu từ trước đến nay, gồm hai trăm người Yêu Sĩ thất trọng cường giả trở lên, trong đó không ít người là Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ cảnh giới.
Dựa vào cổ lực lượng này, Trần Tiêu Thiên hắn mới có đánh đông dẹp bắc, đem hai gia tộc Tô, Mang tiêu diệt, làm bá chủ của Chấn Nam Thành nơi này, bọn họ chỉ nghe lệnh duy nhất một người là Tộc Trưởng Trần Tiêu Thiên hắn đây.
Mọi lần cứ theo ám hiệu này, bọn chúng liền là sẽ xuất hiện nghe theo lời của hắn hành sự, nhưng lần này sao lại án binh bất động như thế này, liệu có phải hắn đã nhớ nhầm ám hiệu hay không..?
"Tiêu Thiên Tộc Trưởng..! Chút nữa tôi quên nói, trước khi đến nơi này, tôi vô tình phát hiện ra bên dưới gian phòng này của ông có vài trăm người tu vi không có tệ, nên đã đem bọn họ cắn nuốt hết..! Thật là xin lỗi ông quá..!"
Trần Vân Thanh gõ nhẹ cái đầu của mình một cái, như là vừa nhớ ra được cái gì, hắn là ôm quyền đối với lại Trần Tiêu Thiên xin lỗi liên tục, gương mặt tràn đầy vẽ áy náy.
Chuyện này cũng không thể trách Trần Vân Thanh hắn được, hắn tu luyện công pháp chính là Dung Thiên Quyết, loại công pháp này tiêu tốn tài nguyên khủng bố làm cho Trần Vân Thanh hắn rất là đau mình.
Nhất là kể từ khi hắn đột phá Yêu Sĩ thập trọng cảnh giới, đường Chân Mạch thứ mười xuất hiện, cái đường Chân Mạch thứ mười này nó cắn nuốt tài nguyên gấp cả chục lần đường Nội Mạch thứ mười.
Nó như là cái động không đáy một dạng, vì có thể cho nó ăn no, Trần Vân Thanh hắn làm rất nhiều cách nhưng vô dụng, bao nhiêu Linh Thạch đi vào như là muối bỏ biển.
Khi hắn không biết làm sao thì lại phát hiện bên dưới gian phòng này có mật thất rộng rãi chứa hơn hai trăm cao thủ có thực lực khá mạnh, cơ hồ không kém gì đám cao tầng của Chấn Nam Đạo bên kia.
Cái phát hiện này làm cho hắn mừng rơi nước mắt, nhìn bọn chúng mà nước miếng của hắn chảy ròng ròng, không thể nào làm gì khác hơn, hắn liền men theo cơ quan đi xuống bên dưới, đem toàn bộ hơn hai trăm cao thủ này thôn phệ hết, đem năng lượng tinh hoa của chúng cho đường Chân Mạch thứ mười cắn nuốt, nên hắn xuất hiện có hơi muộn hơn dự tính.
Tuy là vậy, hắn cũng cảm thấy khá ăn năn có lỗi với lại Trần Tiêu Thiên, như hắn tính không sai, đây là lực lượng trung kiên nhất của Trần Phủ, là lực lượng mạnh nhất, nếu như không có bọn chúng, Trần gia sau này như là hổ không nanh, không uy hiếp được bất kỳ ai cả.
Là một thành viên trước đây của Trần gia, trơ mắt nhìn thấy Trần gia suy tàn, hắn cũng cảm thấy khá có lỗi, nhất là nguyên nhân Trần gia suy tàn là do một phần hắn làm ra, hắn lại càng thêm có lỗi a.
"Trần Vân Thanh..Mày..! Phốc..!" Trần Tiêu Thiên tức giận đến nỗi phun ra máu tươi.
Thằng khốn Trần Vân Thanh này, đem lực lượng mạnh nhất của Trần gia bọn họ tiêu diệt không còn, làm cho Trần gia tổn thất thảm trọng, đã như thế còn đưa bộ mặt giả dối kia ra nói lời xin lỗi, thật sự là quá đáng đi mà, không đem tên khốn kiếp Trần Vân Thanh này phanh thây xẻ thịt, tuyệt đối là không thể giải được mối hận trong lòng của Trần Tiêu Thiên hắn đây.
"À..! Còn một chuyện quên nói với ông nữa..! Tất cả Nội Viện có mặt tại Trần gia này tôi thấy họ không có vừa mắt lắm, nên sơ ý ra tay đem bọn họ cùng nuốt luôn rồi..!" Trần Vân Thanh tiếp tục nhăn mặt, làm như vừa mới nhớ lại chuyện không mấy quan trọng cho lắm đem nói ra cho Trần Tiêu Thiên.
Giọng nói của Trần Vân Thanh bình thản cứ như việc mình giết gần trăm tên Yêu Sĩ thất trọng cảnh giới trở lên vừa rồi như là đem một đám kiến chà đạp giống nhau.
Nói thật ra thì hắn cũng không khỏi hâm mộ Trần gia có nhiều cao thủ, tính ra về hàng Yêu Sĩ hậu kỳ, đã không có thua kém gì cho Chấn Nam Đạo là bao, cái Trần gia thua là những cao thủ hàng đầu, cụ thể ở đây là Yêu Sư cường giả.
Bên Chấn Nam Đạo có đến ba người, còn Trần gia lại không có ai, đây là sự khác biệt lớn nhất.
Dù là như thế, với cổ lực lượng mạnh đến như thế này, Trần gia tại Chấn Nam Thành bên trong không hề bàn cãi là số một thế lực, thống nhất được Chấn Nam Thành này đối với Trần gia cũng chỉ l!f chuyện sớm hay muộn mà thôi.
"Phốc..!"
"Trần Vân Thanh.! Mày thật là độc ác..! Máu lạnh vô tình..! Người đắc tội với mày là tao, mày chỉ cần tìm tao trả thù là được rồi, cần gì phải giết nhiều người vô tội như vậy..?"
Trần Tiêu Thiên hắn thật hận a, như hai trăm tinh anh của hắn bị chết đi, Trần gia tổn thất thảm trọng, nhưng cũng không đến nỗi phải diệt vong, có đám Nội Viện Trưởng Lão kia ở, cũng có thể quản lý gia tộc, chấn nhiếp đạo chích, Trần gia có thể tồn tại được ở Chấn Nam Thành nơi đây thêm nhiều thời gian nữa, không đến nỗi bị các thế lực khác tiêu diệt.
Nhưng giờ đây ngay cả đám Nội Viện Trưởng Lão kia cũng không còn, Trần gia chỉ còn lại vài tên Yêu Sĩ lục trọng trở xuống, đám người Kỷ gia cùng Tiều gia kia hay tin, sẽ không có bỏ qua cho Trần gia của mình, diệt vong đã là điều chắc chắn.
Tất cả những chuyện này đều do tên khốn kiếp Trần Vân Thanh này làm ra, tên này sao có thể máu lạnh vô tình đến như thế, nên nhớ đó là mấy trăm người vô tội, mà không phải là một đám kiến hôi nói diệt liền diệt a.
Trên hết, hắn càng hối hận, càng tự trách bản thân mình sao mười ngày trước không đem Trần Vân Thanh tiêu diệt đi, lại đi chọn tiêu diệt Mang gia trước.
Khi đó nếu như hắn quyết tâm, dồn toàn bộ lực lượng đuổi giết Trần Vân Thanh, tên này đã chết trong đêm đó từ lâu, cũng không còn có thể đến được nơi đây trả thù, đem Trần gia của hắn hủy diệt.
"Trần Tiêu Thiên..! Ta chỉ là tiên hạ thủ vi cường mà thôi.!" Trần Vân Thanh ánh mắt sắc lạnh, không còn cợt nhả với lại Trần Tiêu Thiên nữa.
Máu lạnh, vô tình..! Nói đùa, nếu như mà hắn không ra tay từ trước, đem lực lượng bí mật của Trần gia cùng Trần Gia Nội Viện Trưởng Lão diệt đi, đến bây giờ, bọn chúng đã theo mệnh lệnh của Trần Tiêu Thiên, đem Trần Vân Thanh hắn vây sát từ lâu.
Hơn ba trăm cao thủ, dù tự tin đến mấy, không có Trận Pháp bên cạnh, Trần Vân Thanh hắn cũng không dám đi chống lại. Không đem bọn chúng tiêu diệt, người chết sẽ là Trần Vân Thanh hắn.
Với lại Trần Tiêu Thiên nói đám người kia vô tội là sai rồi, ở trong một cái thế lực lớn như Trần gia, còn ngoi lên vị trí Nội Viện Trưởng Lão, có người nào mà hai tay không nhuốm đầy máu tươi của người vô tội.
Bọn chúng chỉ không giống như đám người Chấn Nam Đạo làm việc công khai không sợ thế nhân phỉ nhổ, Trần gia đám Trưởng Lão này làm việc mờ ám trong bóng tối không muốn cho người khác biết mà thôi.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc