"Rầm..! Phốc..!"
Tiếp theo chuyện xảy ra ngay sau đó làm cho Trần Vân Thanh ngây ngẩn hết cả người, hắn không biết có phải mình tìm lầm người hay không.
"Đừng có giết tôi..! Ta không làm gì cả..?"
"Đừng có giết ta..! Ta không có làm gì cả..!".
"Vì sao lại như thế này..?" Ánh mắt vô thần, tu vi không có, đầu tóc thì rối bời như là một người điên.
Nếu không phải Trần Vân Thanh hắn gặp qua không quên, nghe âm thanh nhận ra được người, hắn còn cho rằng đây là một tên điên khùng ở đâu xuất hiện.
Chứ thật ra tên trước mắt mình không phải là Tiếu Nhất Hồng, người đã đuổi giết Trần Vân Thanh hắn lên bờ xuống ruộng, tàn sát không biết bao nhiêu người vô tội, tay nhuốm đầy máu tươi, một đại kiêu hùng Tiếu Nhất Hồng.
"Vân Thanh công tử..! Khi tôi vào bên trong, đã thấy Tiếu Nhất Hồng thành ra như vậy rồi..!" Bách Mạ trong lòng cũng khá là bất đắc dĩ.
Lần này vào bên trong gặp Tiếu Nhất Hồng, hắn ôm mộng đẹp mời Tiếu Nhất Hồng ra bên ngoài giúp mình tiêu diệt đi Trần Vân Thanh đâu.
Nhưng đáng tiếc mộng đẹp của hắn sớm sụp đổ, Tiếu Nhất Hồng chẳng hiểu vì sao tu vi đã không còn, người lại trở nên điên dại như thế kia nữa.
Trước đây hắn cứ trách móc Hồ Phi tại sao ở hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc của Chấn Nam Đạo như thế này, Hồ Phi nhất quyết không chịu mời Tiếu Nhất Hồng ra chủ trì đại cục.
Bây giờ nhìn lại, hắn biết mình cũng như mọi người đã trách oan cho Hồ Phi. Tiếu Nhất Hồng trở thành như thế này, làm sao có thể ra bên ngoài chủ trì đại cục cho được kia chứ.
"Tiếu Nhất Hồng..! Ông còn nhận ra tôi chứ..?"
Gạt sang Bách Mạ một bên, Trần Vân Thanh đi vào bên trong mật thất, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tiếu Nhất Hồng lên tiếng hỏi.
"Đừng có giết tôi..! Đừng có giết tôi...! Tôi sẽ lập tức rời khỏi Dương gia trấn... ! Cô đừng giết tôi..!"
Tiếu Nhất Hồng đối diện với ánh mắt của Trần Vân Thanh, thân hình khẽ giật mình một cái, nhưng mà tựa chung, hắn cũng chỉ nói ra được một câu như thế.
"Xem ra Tiếu Nhất Hồng này thật sự đã bị điên mất rồi..!" Trần Vân Thanh thu lại ánh mắt, khẽ lắc đầu một cái.
Vừa rồi hắn có thi triển một ít thủ đoạn vào ánh mắt của mình, nếu mà Tiếu Nhất Hồng cố ú giả vờ, sẽ lập tức lộ tẩy ngay.
Sở dĩ hắn phải làm như vậy, là vì tự sâu trong đáy lòng, hắn vẫn không có tin tưởng Tiếu Nhất Hồng này điên thật, mà chỉ đang giả điên mà thôi.
Một đại nhân vật như Tiếu Nhất Hồng, nói tên này đột nhiên bị điên, nói ra cũng không có người tin.
Thế nhưng qua phép thử vừa rồi, hắn là đã khá chắc chắn, Tiếu Nhất Hồng thật sự đã bị điên, còn rất là nặng nữa kìa.
Với hiểu biết y thuật của hắn hiện tại, muốn chữa trị cho Tiếu Nhất Hồng trở lại như xưa, cũng phải mất rất nhiều thời gian.
Dĩ nhiên hắn cũng sẽ không làm chuyện kỳ dị là chữa khỏi bệnh điên cho Tiếu Nhất Hồng làm gì.
Tình cảnh của Tiếu Nhất Hồng hiên tại, như hắn đoán không sai mà nói, do tên này bế quan tu hành khi mà tinh thần có chút không ổn định, còn được gọi là tâm ma quấy phá, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Chẳng nhưng công lực mất hết, mà ngay cả thần trí dũng đã bị ảnh hưởng theo. Đúng là họa vô đơn chí mà.
"Như vậy cũng tốt..! Đem Tiếu Nhất Hồng này trở lại cho Tư Tư chính tay trả thù vậy..!" Trần Vân Thanh trong lòng đưa ra một cái chủ ý.
Trước khi đến đây, hắn là dự định quang minh chính đại đánh một trận với lại Tiếu Nhất Hồng, đem tên này trấn áp, nhưng giờ đây Tiếu Nhất Hồng đã thành ra như vậy, dự định của hắn là đã tan theo mây khói.
Nhưng hắn cũng không có ý bỏ qua cho Tiếu Nhất Hồng, tên này trước đây tội ác ngập đầu.
Mới đấy nhất tất cả thôn dân tại Dương gia trấn cũng là chết trong tay của người này, hắn đã có thề đọc với lại Dương Tư Tư, nhất định sẽ đem Tiếu Nhất Hồng cùng Chấn Nam Đạo tận giết.
Hiện tại Chấn Nam Đạo đã tiêu tùng, hắn đã hoàn thành mộ nữa, còn lại chính là giết đi Tiếu Nhất Hồng là đạt được mục đích.
Tuy nhiên cũng không nên tự tay hắn ra tay, nên để cho Dương Tư Tư chính tay giết Tiếu Nhất Hồng trả thù mới hợp lý, so với lại hắn, Dương Tư Tư càng có mối thù sâu nặng với Tiều Thang hơn.
"Khoan đã..! Tiếu Nhất Hồng..! Vừa rồi ông nói là ai muốn giết ông..?" Trần Vân Thanh đánh một cái giật mình.
Tiếu Nhất Hồng này tuy điên loạn, tuy nhiên không phải cái gì tên này nói ra đều là không thể tin được.
Như tính không sai, nguyên nhân dẫn đến Tiếu Nhất Hồng bị tẩu hỏa nhập ma là vì chuyện có liên quan đến Dương gia trấn, tên này có ấn tượng sâu đậm với chuyện này, dù có bị điên cũng không có quên.
Theo như lời nói vừa rồi, y là đã gặp một người rất khủng bố ở đó, người kia muốn giết Tiếu Nhất Hồng, nên Tiếu Nhất Hồng mới có ấn tượng mạnh như thế, hắn cũng muốn biết người đó là ai.
"Giết tôi ..! Đừng có giết tôi..! Cô...!".
"Tiếu Nhất Hồng..? Tiếu Nhất Hồng.? Ông bị làm sao vậy..?"
Khi không Tiếu Nhất Hồng không có nói tiếp nữa, còn là trợn trừng mắt lên như là nhìn thấy chuyện gì đáng sợ một dạng, cũng không có lên tiếng nữa.
"Chết rồi sao..?"
Đưa tay nhẹ qua người của Tiếu Nhất Hồng một cái, nhận ra được tên này đã không còn hơi thở nữa rồi, điều này làm cho Trần Vân Thanh khá kinh ngạc.
Nhìn qua tên này là do kinh hãi quá độ nên mới chết đi. Thật sự người mà Tiếu Nhất Hồng gặp lúc trước đáng sợ đến trình độ đó hay là sao, chỉ nhớ đến thôi cũng đã hù chết một người. Người này là ai đây, Trần Vân Thanh hắn cũng khá là hiếu kỳ a.
"Bách Mạ đã đi đâu..?"
Trong lòng có chút thấp thỏm không yên, Trần Vân Thanh đi ra bên ngoài mật thất hít thở một chút không khí trong lành, chỉ là hắn phải ngạc nhiên thêm một lần nữa là bên ngoài đã không còn thấy bóng dáng của Bách Mạ nơi nào cả.
"Cũng không có.!" Đung thần niệm thao túng Trận Pháp để tìm người một chút, kết quả vẫn cứ như vậy, bên trong Trận Pháp đã không có tên Bách Mạ kia đâu.
Nếu như không phải biết trước Bách Mạ không phải là Trận Pháp Sư, hắn liền đã cho là Bách Mạ đã dựa bào hiểu biết về Trận Pháp để rời khỏi nơi này rồi đâu.
Sự thật không phải thế, Bách Mạ ở bên trong Trận Pháp của hắn lại đột nhiên biến mất, như nhân gian bốc hơi một dạng, chuyện lạ này không khỏi làm cho hắn kinh sợ trong lòng, như gặp ma giữa ban ngày một dạng.
"Xèo..! Xèo..!"
"Ân..! Mày muốn làm cái gì..?"
Lấy trong Khí Hải bên trong Hắc Ngục Thôn Viêm đem đi ra bên ngoài, Trần Vân Thanh khá là ngạc nhiên, chính nó là truyền ý niệm cho hắn muốn là đi ra bên ngoài, dường như nó phát hiện đồ vật gì rất hữu ích với mình thì phải.
"Xẹt..!"
Hắc Ngục Thôn Viêm đưa ra tín hiệu cho Trần Vân Thanh một cái, sau đó nó bay đi trước dẫn đường, thật ngạc nhiên là hướng nó đi lại là quay trở lại mật thất Tiếu Nhất Hồng sử dụng sâu bên trong, mà không phải là đi ra bên ngoài.
"Đây là Tam Giai Thịnh Dương Linh Ngọc..!"
Trần Vân Thanh cuối cùng cũng hiểu vì sao Hắc Ngục Thôn Viêm của mình lại chạy đến nơi đây, hóa ra là nó phát hiện ra Hòa Hệ Linh Tài Thịnh Dương Linh Ngọc.
Đây là một loại cấp ba Linh Tài, nhìn qua thuộc Tam Giai Hạ pHẩm, nó mang sẵn trong người thuần dương khí tức, ẩn chứa bên trong rất lớn năng lượng Hỏa Hệ, công dụng của nó là đung để chế tạo ra hệ hỏa Yêu Binh, cũng như phù hợp với lại người có công pháp thiên về Hỏa Hệ.
Như ngồi lên đó để tu hành, tu vi sẽ tiến rất là nhanh, nói nó là chí bảo của người tu luyện Hỏa Hệ công pháp cũng không quá cho lắm.
Nhìn ra nơi đây một khối tầm hai mét vuông Thịnh Dương Linh Ngọc, có thể thấy được Tiếu Nhất Hồng là sử dụng nó làm một chiếc giường để ngủ, cũng là dùng nó làm nơi luyện công, ở nơi đây tu luyện, như Tiếu Nhất Hồng đang tu chính là Hỏa Hệ công pháp, sẽ làm ít công nhiều.
Theo như hắn nghĩ, sở dĩ Tiếu Nhất Hồng có được thành tựu như ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa phần lớn vào khối Thịnh Dương Linh Ngọc này rồi.
"Được rồi..! Mày đem nó cắn nuốt đi..!"
Trần Vân Thanh gật đầu, ném Hắc Ngục Thôn Viêm vào chính giữa khối Thịnh Dương Linh Ngọc này, cho nó muốn làm gì thì làm, hắn không có quan tâm đến nữa.
Khối Thịnh Dương Linh Ngọc này rất lớn, là bảo vật khá hiếm thấy, như đem nó bán đi ra bên ngoài, sẽ có khối người dùng giá cao để mua lại nó.
Không thì dùng nó chế tạo ra Hỏa Hệ Trận Pháp, uy lực cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Tuy nhiên Hắc Ngục Thôn Viêm đối với Trần Vân Thanh hắn cũng rất quan trọng, thăng cấp cho nó liền sẽ mang đến rất nhiều lợi ích cho hắn đây, những lợi ích mà nhiều khi hắn không thể ngờ đến.
Nên dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng nên ưu tiên nghĩ cách làm ngọn lửa này có thể thăng cấp, điều đó quan trọng hơn tất cả.
"Hỏa Vân Kiếm Pháp.! Đây cũng là thứ mà Trần Vân Thanh ta đang cần..!" Không quan tâm đến Hắc Ngục Thôn Viêm bên kia nữa, Trần Vân Thanh đem Túi Không Gian của Tiếu Nhất Hồng thu lấy, thứ đập vào mắt của hắn đầu tiên chính là Hỏa Vân Kiếm Pháp.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc