"Nhị Đương Gia..! Thành thật xin lỗi..! Chúng tôi hành tung đã bị Trần Vân Thanh phát hiện, tên đó chỉ huy mấy ngàn Liệp Đạo Quân, đem chúng tôi bao vây lại, phải khó khăn lắm tôi mới có thể phá được vòng vây, chạy về nơi đây...! Còn các anh em...! Các anh em..!"

Mang Huyền Phong cực kỳ là khổ sở, mỗi khi nhắc đến chuyện đau lòng này, nhìn hắn vô cùng tự trách, như thể nếu được hắn muốn cùng chết với các anh em, mà không muốn quay lại Chấn Nam Đạo một mình một dạng.

'Chắc chắn đã toi mạng cả rồi..!' Ba trăm người ở nơi này đều có chung ý nghĩ như thế.

Dù tên Mang Huyền Phong này không nói ra, nhưng tất cả đều hiểu là hai trăm binh sĩ chính quy của Chấn Nam Đạo đào tạo ra đã chết sạch trong trận chiến này rồi.

Tin tức này đối với lại Chấn Nam Đạo hiện tại mà nói không khác gì là trời tuyết thêm sương.

Như ai cũng biết, kể từ chiến dịch lần trước đi tiêu diệt Trần gia Trang cùng chống lại Chấn Nam Thành quân đội, bên mình đã tổn thất hai trăm binh sĩ.

Mấy ngày qua cùng bọn chúng giao tranh, bên mình thiệt hại thêm ba trăm người, hiện tại mất thêm hai trăm nữa, vị chi bảy trăm binh sĩ đã ra đi, còn lại bên trong Đại Cao Phong Sơn là không quá ba trăm người.

Lấy ba trăm đi chống lại hai ngàn binh sĩ chính quy của Chấn Nam Thành, đây không khác gì là đi tự sát cả, kia là còn chưa tính đám Liệp Đạo Quân gồm mấy ngàn tên Tán Tu ô hợp kia.

Theo đó tình cảnh hiện tại, nếu như mà đám người Nguyễn Anh Đức tấn công lên Đại Cao Phong Sơn, khi đó đám người mình chắc chắn là không còn cơ hội sống sót.

'Chạy trốn đi thôi..!' Đám người Đà Chủ trở lên nơi đây khẽ liếc mắt nhìn nhau, bên trong ánh mắt của đối phương bọn họ đều đọc được cái ý nghĩ như thế này.

Đám người mình gia nhập Chấn Nam Đạo, chẳng qua nghĩ Chấn Nam Đạo là cây đại thụ to lớn, đã tồn tại ở Chấn Nam Đại Sơn này hơn mấy trăm năm, sẽ không có dễ dàng gì bị hủy diệt như thế được.

Nhưng bây giờ nguy cơ tứ phía, gốc đại thụ này sắp đổ, chim chóc như đám người mình cũng nên tính đường bay đi mà thôi. Nếu mà không, một khi quân đội triều đình tấn công đi vào, bọn họ có muốn chạy cũng không có kịp.

Đáng ra bọn họ vẫn chưa hết hy vọng, chỉ cần Hồ Phi chịu vào mật thất mời Tiếu Nhất Hồng ra, mọi người đều nghe lời ông ta chiến đấu chống lại kẻ địch, chuyện vẫn có cơ may chuyển biến tốt.

Chỉ là nhìn lại thái độ mập mờ không muốn đi mời Tiếu Nhất Hồng của Hồ Phi, đám người bọn họ đoán chừng Tiếu Nhất Hồng có thể đã không còn cơ hội rời khỏi mật thất này nữa rồi.

''Không đúng...! Đám người Trần Vân Thanh làm sao biết được hành tung của các người..?" Hồ Phi cũng là đang lo lắng, nhưng hắn vẫn còn bình tĩnh hơn nhiều người ở đây, không đến nỗi nghĩ cách chuồn đi.


Sau một hồi tiêu hóa tin tức bại trận do Mang Huyền Phong báo về, hắn nghĩ ra bên trong có nhiều điều kỳ lạ.

Kể từ những lần trước tin tức hành động của mình luôn bị tiếc lộ ra bên ngoài, dẫn đến bại trận liên tục, hắn đã nghi ngờ bên trong mình có nội gian, nhưng chưa điều tra ra được gì.

Dù vậy, những tin tức hành dinh sau này hắn liền bảo mật một cách cao nhất, trừ hắn cùng những thành viên quan trọng ra, không người ngoài nào có thể hay biết.

Lần này càng là tuyệt mật bên trong tuyệt mật, chỉ có hắn cùng Mang Huyền Phong biết chi tiết hướng đi của lần hành động này. Như thế làm sao tin tức lại lộ ra bên ngoài được.

"Tại vì...! Phập...!"

"Đó là do tao nói ra..!"

Chủy thủ sẵn nơi tay, lấy thế sét đánh đâm vào trong ngực của Hồ Phi xong, Mang Huyền Phong ánh mắt lạnh lùng lên tiếng trả lời.

Gương mặt của Mang Huyền Phong bây giờ làm gì còn có chút tự trách hay áy náy cái gì, có chăng là sự độc ác, cùng với lại đắc ý mà thôi.

'Chuyện gì..!' Sự việc xảy ra quá nhanh, mấy trăm người có mặt nơi đây không kịp phản ứng, người nào người nấy đều là gương mặt ngu ngơ.

Mang Huyền Phong không phải là người của Chấn Nam Đạo bọn họ hay là sao.

Tất cả mọi người bên trong Chấn Nam Đạo đều là biết, quan hệ giữa Hồ Phi cùng Mang Huyền Phong rất là tốt, ngay cả con gái của Mang Huyền Phong là Mang Tiên Phượng cũng bái Hồ Phi làm sư phụ.

Đã như vậy, sao bây giờ Mang Huyền Phong lại đi ra tay với lại Hồ Phi, thật sự làm cho nhiều người không có nghĩ ra được a.

"Mày chính là nội gian..!" Hồ Phi nhìn chằm chằm vào Mang Huyền Phong, cố nén đau khổ đang gặm nhấm thân thể, gằn từng tiếng nói.

Bao lâu nay hắn luôn nghi hoặc, vì sao Chấn Nam Thành quân đội cứ luôn biết được hành động của bọn họ, chắc chắn là có người bên trong cấp bào tin tức cho bọn chúng.



Người này là ai thì hắn không được rõ, cũng liệt nhiều người vào diện tình nghi, Mang Huyền Phong cũng không có ngoại lệ.

Nhưng tin tức truyền về nói là Mang Huyền Phong rất quy cũ, nhiều lần ra tay đem người của các gia tộc cùng Chấn Nam Thành quân đội tiêu diệt, không hề có chút nương tay nào cả.

Lâu dần hắn cũng đã có phần tin tưởng vài Mang Huyền Phong, lần này còn giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho Mang Huyền Phong làm nữa, không thể ngờ đến, nội gian chính là tên này.

"Hồ Phi..! Mày nói không có sai..! Người truyền tin ra bên ngoài cho người của Chấn Nam Thành quân đội là tao..! Người đem mấy trăm binh sĩ hại chết cũng là tao..! Tao chính là nội gián bên trong Chấn Nam Đạo này..!"

Mang Huyền Phong nắm chắc thanh chủy thủ đâm xuyên ngực trái của Hồ Phi, gật đầu thừa nhận những gì mà Hồ Phi vừa nói.

"Tao..! Đối xử với mày không tệ, vì sao mày lại làm như vậy..?" Hồ Phi âm thanh có chút đứt quãng, đã không còn được tự nhiên như trước nữa rồi.

Dễ hiểu nếu ai bị một thanh chủy thủ đâm xuyên lồng ngực trái, cũng sẽ có biểu hiện như Hồ Phi hiện tại, nếu như không có tu vi cao, chỉ sợ người bình thường đã đứt hơi từ lâu.

"Giết con gái của tao..? Vậy mà mày còn nói mày đối xử với tao không tệ..?"

Không nhắc đến chuyện này thì thôi, một khi nhắc đến, Mang Huyền Phong gương mặt càng thêm âm trầm hơn.

"Thì ra mày vốn đã biết chuyện này từ lâu..?"

Hồ Phi gật đầu, mình làm việc trước giờ vẫn vô cùng kín kẽ, việc muốn cưỡng ép Mang Tiên Phượng đi vào khuôn khổ vốn là hắn sắp xếp khá chu toàn.

Không ngờ vẫn có sơ hở để người khác nhìn ra, tệ hơn chút người đó lại là Mang Huyền Phong, cũng quá bội phục tên này bởi tính nhẫn nại, chịu nhục lâu như thế nào vẫn không có bộc phát ra, chờ đến cơ hội như thế này cho hắn một kích chí mạng, đúng là một nhân vật hơn người.

"Đúng vậy..! Hồ Phi..! Tao nói cho mày biết..! Từ khi con gái tao chết đi, tao chưa bao giờ bỏ qua ý niệm phải trả thù cho nó...! Tao nhẫn nhục làm con chó bên cạnh mày, cũng chỉ chờ đến ngày hôm nay mà thôi...!" Mang Huyền Phong nói ra những phẫn uất tại trong lòng của mình cất chứa bấy lâu nay.

Vì có thể đem Hồ Phi diệt đi, suốt nữa năm qua hắn là ngậm đắng nuốt cay bên cạnh Hồ Phi như một con chó.


Không ngừng như thế, vì muốn bảo toàn cái mạng để trả thù, hắn liền ngay cả tự tôn cũng từ bỏ, phải nhận một tên tiểu tử còn nhỏ tuổi hơn cả con hắn làm chủ nhân.

Thằng nhóc đó bảo hắn đi đâu hắn phải đi đó, bảo hắn làm gì hắn phải vô điều kiện làm theo. Tháng ngày qua hắn là nhục hơn cả một con chó, đôi khi hắn chỉ muốn chết cho xong.

Nhưng vì lý niệm báo thù, vì muốn lấy lại công đạo cho con gái của mình, hắn đều cắn răng nhẫn qua.

Bây giờ cuối cùng hắn cũng là đã thực hiện được lý tưởng của mình, đem kẻ thù Hồ Phi diệt đi, không bao lâu nữa, Chấn Nam Đạo cũng sẽ tiêu tùng, hắn cảm thấy mọi hy sinh của mình hoàn toàn là xứng đáng cả.

'Hồ Phi làm việc lần này cũng quá sơ ý..!' Đây là ý nghĩ của tất cả mọi người có mặt tại đây khi hiểu rõ nguồn cơn vì sao Mang Huyền Phong lại tạo phản.

Tuyệt nhiên, không có người nào nghĩ Hồ Phi làm sai.

Chấn Nam Đạo chính là tổ hợp của những tên cặn bã nhất tại Chấn Nam Thành cùng hai tòa thành xung quanh.

Người gia nhập vào bên trong đây, thường thì là tội ác chồng chất, triều đình không dung, mới chạy đến nơi đây lánh nạn.

Nói thật ra đừng nói là chỉ cưỡng hi/ếp một đứa con gái làm cho cô ta phải tự sát, việc tàn ác hơn như đem cả nhà người ta giết đi bọn họ cũng làm không có ít, nên nơi đây không có người nào đi trách Hồ Phi về chuyện này.

Cái bọn họ trách là Hồ Phi làm việc không sạch sẽ, đã để cho người ta biết.

Còn một điều nữa mà Hồ Phi sai lầm đó là không có nhổ cỏ tận gốc.

Nếu như Hồ Phi sau khi đem Mang Tiên Phượng hành xử rồi, liền đưa Mang Huyền Phong diệt luôn, sẽ không có cái kết cục như ngày hôm nay.

Đây cũng là bài học đắc giá cho bọn họ, nên ghi nhớ sau này còn biết đường mà tránh.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play