Quá nhiều thế lực tham gia tìm kiếm, dường như toàn bộ những thế lực bên trong Chấn Nam Thành sẽ tham gia tìm kiếm, hắn cũng không tin là không thể nào tìm ra được tung tích của Trần Vân Thanh.

"Tộc Trưởng..! Trần Tuyết Tùng bên kia ngài tính xử lý như thế nào..!"

Còn một vấn đề mà Trần Tiêu Thiên chưa có tính đến, đó là những bằng hữu của Trần Vân Thanh, ngoài Trần Hàn Xương cùng Trần Kim Tiền không thấy tung tích ra, vẫn còn có một người là Trần Tuyết Tùng nữa.

Tên này nghe nói mấy ngày gần đây đi lại với Trần Vân Thanh rất gần, còn liên tục đến nhà của Trần Vân Thanh chơi, không thể nào không đề phòng trường hợp này, nếu mà khi bọn họ có tin tức gì, tên tiểu tử đó lại làm tay trong, báo cáo lại cho Trần Vân Thanh biết, như vậy bao công sức của bọn họ liền sẽ đổ sông đổ biển rồi.

"Đem tên đó giam vào đại lao trước đi..!"

Một thiên tài hiếm có như Trần Tuyết Tùng, hắn hết sức yêu thích, ngay cả tuyệt học của Trần gia hắn cũng đem cho tên đó tu luyện, đủ thấy hắn kỳ vọng cùng đặt niềm tin vào Trần Tuyết Tùng đến trình độ nào, nói không ngoa sau này Trần gia mình còn cần đến sự giúp đỡ của một đại thiên kiêu như là Trần Tuyết Tùng.

Đáng tiếc tình thế xoay chiều, Trần Vân Thanh ngang trời xuất thế, thiên phú của Trần Vân Thanh cao hơn Trần Tuyết Tùng gấp trăm lần có hơn.

So sánh lại, Trần Tuyết Tùng không là cái thứ gì cả, hai người đó lại có quan hệ bạn bè không rõ, vào giờ phút Trần Gia bọn họ cùng Trần Vân Thanh đang là từ thù một mất một còn như thế này.

Một nhân tố không thể nào kiểm soát được như Trần Tuyết Tùng cần phải khống chế lại, chờ sau khi đem Trần Vân Thanh tiêu diệt, khi đó mới giải quyết chuyện của Trần Tuyết Tùng sau.

"Ấn Văn..! Chú dẫn theo một đám nhân mã..! Đi đến Trần Gia Trấn, đem phụ thân của Trần Vân Thanh bắt về đây..!"

Trần Tiêu Thiên liếc mắt nhìn xuống Trần Ấn Văn đang thấp thỏm bất an dưới kia, nhẹ nhàng lên phân phó.

Trần Ấn Văn lần này không có hoàn thành nhiệm vụ, nên là trách phạt mới đúng.

Nhưng đây là người trung thành nhất với hắn bên trong Trần Gia, từng giúp hắn làm không ít công việc đại sự.

Bây giờ còn vì truy sát Trần Vân Thanh phải mất đi một cánh tay, hắn không nỡ phạt người này, còn tạo điều kiện cho y lập công chuộc tội nữa, hắn đối với lại Trần Ấn Văn cũng xem như trọn tình trọn nghĩa rồi, hy vọng lần này Trần Ấn Văn sẽ làm tốt công việc này.


"Tộc Trưởng..! Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ..!"

Lần này Trần Ấn Văn không còn nói là mình sẽ cố gắng hết sức như đêm hôm qua nữa, mà là lời khẳng định.

Đối thủ đêm hôm qua của hắn Trần Vân Thanh khi đó vẫn còn đang tìm kiếm, có thể tìm được hay không cũng khó nói, chưa tính đến chuyện thực lực của Trần Vân Thanh cũng cực kỳ cao siêu.

Nhưng phụ thân của Trần Vân Thanh thì lại khác. Tin tức truyền lại cách đây không lâu nói cho hắn biết, đây là một nhân vật bình thường mà thôi, người còn mang thương thế, tu vi chỉ Yêu Sĩ nhất trọng, loại thực lực yếu kém như thế này, nếu hắn còn không thể nào hoàn thành được nhiệm vụ nữa, chỉ còn cách quăng gươm tự sát đi cho rồi.

"Ân..! Nhớ là nên bắt sống y thôi, tạm thời chưa cần giết vội..!"

Sợ Trần Ấn Văn vì nóng lòng trả thù chuyện bị mất đi cánh tay liền làm bậy, thế nên Trần Tiêu Thiên phải căn dặn thêm một câu nữa.

"Vâng..! Tộc Trưởng..!"

Trần Ấn Văn hơi giật mình, hắn đúng là có ý định đó không lâu, không có lời nói của Trần Tiêu Thiên, hắn thật sự đã tìm tốt một cái cớ đem cha của Trần Vân Thanh giết đi mất rồi.

Ngẫm nghĩ lại ý nghĩa bên trong lời nói của Trần Tiêu Thiên, Trần Ấn Văn vẫn còn cảm thấy Trần Tiêu Thiên còn chưa được tự tin cho lắm, ông ta là sợ đem Trần Thiên Tâm giết đi, nhưng không thể giết luôn được Trần Vân Thanh trong thời gian ngắn, đó sẽ là đại họa.

Để lại Trần Thiên Tâm, sau này lỡ như có bất trắc gì xảy ra, Trần Vân Thanh có thể thoát được vòng vây, quay về trả thù, trong tay của Trần Tiêu Thiên vẫn còn con bài Trần Thiên Tâm để mang ra mặc cả với lại Trần Vân Thanh.

Đây chính là những gì Trần Tiêu Thiên tính toán. Đương nhiên, nếu mà Trần Vân Thanh đã chết trong chiến dịch lần này, như vậy Trần Thiên Tâm cũng không nhất thiết còn sống để mà làm cái gì.

'Cũng nên chuẩn bị thêm một con đường nữa mới được..!' Tất cả mọi người đã lui cả về sau để làm nhiệm vụ của mình.

Còn lại Trần Tiêu Thiên, hắn vẫn không mấy an tâm, quyết định chuẩn bị thêm một bước nữa, ánh mắt của hắn bây giờ nhìn về một phương hướng, như mà có người ở lại đây, chắc chắn sẽ nhận ra được, phương hướng mà Trần Tiêu Thiên vừa nhìn là Mân Việt Quận Thành phương hướng.

...


"Cơ hội tốt..! Lập tức ra lệnh cho người Minh gia chúng ta dừng lại mọi công việc đang làm, lập tức truy tìm cho bằng được Trần Vân Thanh tên này..!"

Bên trong Minh gia nghị sự phòng, Minh gia gia chủ Minh Thành đôi mắt sáng như hai ngọn đèn, nhìn vào bức chân dung của Trần Vân Thanh cùng mệnh lệnh bên dưới do Trần Gia phát ra, quá mức là hưng phấn.

Minh gia bọn họ trước giờ vẫn luôn đi theo Mang gia, như một con chó trung thành một dạng, Mang gia chỉ nơi nào, bọn họ sẽ đánh nơi đó, hoàn toàn không hề lo nghĩ đến hậu quả.

Chính vì vậy đã đắt tội với lại không ít thế lực lớn nhỏ bên trong Chấn Nam Thành này. Trong đó có cả Trần gia.

Thế nhưng mà ngày tháng tốt lành của bọn họ đã kết thúc từ sáng hôm nay, khi nghe tin Mang gia bị Chấn Nam Đạo tiêu diệt. Tin tức này truyền lại, Minh Thành hắn có cảm giác như trời đất sụp đổ trước mắt.

Người sáng mắt liền nhận ngay được, Mang gia chẳng phải do Chấn Nam Đạo gì diệt, mà chính là do Trần Gia ra tay. Chính đám người Trần gia diệt đi Mang gia, sau đó đem tất cả tội danh đổ lên đầu của Chấn Nam Đạo.

Mang gia đã không còn, như vậy Minh gia của bọn họ cũng sắp sửa theo bước chân, trước đây Minh gia vì nghe lời Mang gia đắc tội với lại Trần gia cũng không hề ít, đám người Trần gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Hắn đã dự tính, nhân lúc bây giờ là ban ngày, Trần Gia cũng còn đang chỉnh lý lại địa bàn của Mang gia, mình sẽ nhân cơ hội này đưa toàn bộ gia tộc người rời khỏi Chấn Nam Thành này.

Địa phương này bây giờ đã thuộc về Trần gia, không còn đất cho những thế lực như bọn họ sinh sống nữa.

Nhưng không nghĩ đến, bây giờ mọi chuyện lại có biến, Trần Gia cho người đưa đến mệnh lệnh này, bọn họ nếu hoàn thành, như vậy mọi lỗi lầm trước đây của bọn họ xem như được xóa bỏ, từ đây về sau, Minh gia mình vẫn có thể ở lại Chấn Nam Thành này làm ăn được.

Đây không thể nào là tin tức vui mừng hơn đối với Minh gia được nữa. Như không phải bất đắc dĩ mà nói, có ai lại muốn bỏ quê hương của mình đi tha hương cầu thực đâu. Cơ hội lần này quá tốt rồi hắn cùng Minh gia nhất định phải nắm lấy mới được.

...

Tù gia..

"Một phần ba địa bàn của Mang gia..! Lần này Trần Tộc Trưởng ra tay cũng thật rộng rãi. Tù gia chúng ta nhất định phải đem miếng thịt mỡ này nuốt vào mới được..!"


Tù Bạch, Tộc Trưởng của Tù gia, ngay sau khi nhận được thông báo này của Trần Gia đưa đến, hắn đã triệu tập toàn bộ cao tầng của Tù gia lại, vui mừng thông báo.

Không giống như Minh gia lo sợ bị diệt vong, Tù gia bọn họ từ trước đến nay vẫn luôn đi theo Trần Gia để mà kiếm ăn.

Thế nên Mang gia có bị Trần gia diệt môn thì cũng không có lên quan gì đến đám người mình, không những vậy, có thể nhân cơ thể này vớt được không ít chỗ tốt.

Ngay khi mấy cái gia tộc phụ thuộc vào Tô Gia hay Mang gia lo lắng bất an, chỉ mong tìm được Trần Vân Thanh để bàn giao với Trần gia, không bị Trần gia tính sổ nữa thì Tù gia bọn họ mong muốn cao xa hơn, đám người mình là nhắm vào một phần ba địa bàn mà Trần gia hứa ban thưởng cho bọn họ kia kìa.

Nếu nuốt được khối địa bàn này, ngày sau Tù gia bọn họ sẽ phát triển vượt bật, tuy không thể thay thế được Mang gia làm đối trọng của Trần gia, nhưng mà tại Chấn Nam Thành này, ngoài Trần gia ra, không có thế lực nào có thể cùng Tù gia bọn họ tranh phong cả.

Không được..! Miếng bánh này Tù gia hắn đã định sẵn rồi, không thể để nó rơi vào tay của người khác cho được!

Tù Bạch hết sức là quyết tâm, muốn dốc hết toàn lực của Tù gia đánh một ván bài lớn.

Hơn ai hết, hắn hiểu được thế lực trước đây dựa vào Trần gia không chỉ có một mình Tù gia hắn đây, còn có nhiều thế lực mà thực lực còn mạnh hơn Tù gia mình nhiều lắm, nếu mà để cho bọn họ tìm được Trần Vân Thanh trước, Tù gia mình sẽ không còn có ngày có thể trở mình được rồi.

...

Chấn Nam Tửu Lâu..!

"Kỷ huynh..! Anh có nhận thấy được gì qua tờ thông báo này của Trần gia hay không..?"

Tiều Thủ nhẹ nhàng nâng lên chung trà uống cạn, sau đó chỉ vào tờ giấy thông báo mà mình vừa mới nhận được không lâu, cùng Kỷ Nguyên bàn luận.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play