'Hừ..!Cho ông đắc ý một thời gian..! Chờ sau khi thương thế của ta khôi phục, khi đó cả vốn lẫn lãi sẽ tìm ông tính toán một lượt..!' Bên ngoài vô cùng lo sợ, nhưng tại bên trong, Trần Vân Thanh lại âm thầm hừ lạnh.
Một tên Yêu Sĩ cửu trọng mà thôi, lại đi dùng thực lực cùng quyền thế của mình ép buộc hắn phải đi vào khuôn khổ, còn là muốn lấy mạng của hắn nữa, loại người không phân biệt tốt xấu như thê nào này, hắn bình sinh rất là căm ghét.
Nói thật là vừa rồi hắn muốn rút kiếm ra, đem tên khốn Trần Tiêu Thiên này giết đi cho khuất mắt.
Nhưng nghĩ lại thương thế trong người mình còn đang khá nặng, nếu mà ra tay, chắc chắn không phải là đối thủ của Trần Tiêu Thiên, còn bị tên này lấy cớ đem hắn giết đi một cách quang minh chính đại nữa, hắn là không có ngu đến như thế.
Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn, Trần Tiêu Thiên này cứ ngồi đó mà chờ đi, một khi thương thế của hắn khôi phục, đó cũng là ngày tàn của y.
"Thôi được rồi..! Cậu lui ra đi..!"
Trần Tiêu Thiên nhận lấy khối lệnh bài từ Trần Phụng Minh dâng lên, đôi mắt hơi biến ảo một chút, sau đó cũng liền phất tay ra hiệu cho Trần Vân Thanh lui ra.
Người ta đã nói không có quen biết với lại con hắn từ trước, lên Lôi Đài khiêu chiến cũng chỉ là vô tình, không đem con của hắn đánh thương ra làm sao.
Còn là rất thành thật nhận sai, giao lại lệnh bài mà mình vừa đạt được.
Một người hiểu chuyện cùng chân thành như thế kia, hắn sao có thể làm khó đối phương cho được.
Nếu tiếp tục không buông tha, không phải nói Trần Tiêu Thiên hắn lòng dạ quá hẹp hòi hay là sao.
Hơn nữa Trần Vân Thanh này còn là bạn của Trần Tuyết Tùng, nể mặt của người đệ tử thiên tài này, bỏ qua cho tên này một lần cũng không có vấn đề gì.
"Đa tạ Tộc Trưởng..! Vân Thanh xin phép cáo lui..!" Trần Vân Thanh cũng chỉ chờ có câu nói này của Trần Tiêu Thiên, ngay lập tức ôm quyền rời đi.
Ở lại nơi này quá mức là nguy hiểm, không có ai biết khi nào Trần Tiêu Thiên này lại đi đổi ý, nếu mà y quyết tâm muốn giết hắn, với tình cảnh hiện nay của mình, nói thật là hắn không có bao nhiêu hy vọng có thể rời đi được nơi này cả. Đây cũng được xem như hổ xuống đồng bằng bị chó khinh đi.
"Phụng Minh..! Đi theo Trần Vân Thanh..! Ông biết phải làm gì rồi chứ..!"
Nhìn bóng lưng của Trần Vân Thanh rời đi, Trần Tiêu Thiên hơi có chút nhíu mày, sau một lúc trầm ngâm, hắn liền quay qua bên cạnh đối với lại Trần Phụng Minh nói một câu.
"Tộc Trưởng..! Tôi biết phải làm thế nào..!" Trần Phụng Minh thân thể hơi run một cái, rất nhanh liền cung kính nhận lệnh rời đi.
Ý của Trần Tiêu Thiên là muốn hắn tìm thời điểm thích hợp đem Trần Vân Thanh giết đi, nếu ngay cả chuyện này hắn còn không hiểu nữa, thì thật sự uổng công sống mấy chục năm trời rồi.
Có điều hắn khó hiểu một điểm là đã Trần Tiêu Thiên không muốn cho Trần Vân Thanh sống, sao vừa rồi không trực tiếp ra tay, như vậy có phải là gọn lẹ hơn không, cần gì phải chờ đến lúc Trần Vân Thanh rời đi rồi, mới bảo hắn đi theo xử lý, làm vậy không phải là vẽ rắn thêm chân hay là sao đây.
'Ông ta là không muốn Trần Tuyết Tùng có ác cảm với mình..!' Ra khỏi thư phòng của Trần Tiêu Thiên, Trần Phụng Minh quay đầu nhìn lại, dường như đã nghĩ ra được vì cái gì mà Trần Tiêu Thiên trước thì tha cho Trần Vân Thanh, nhưng sau lại cho người đi giết hắn.
Mục đích của ông ta không ngoài gì khác là không muốn để cho Trần Tuyết Tùng căm ghét chính mình, cao hơn là có thể trở mặt thành thù.
Với một tên thiên tài như Trần Tuyết Tùng, nếu mà để cho y ghi hận, đây là chuyện không hề sáng suốt một chút nào.
Dường như ai cũng nhìn ra được, tương lai Trần Tuyết Tùng có đến chín mươi phần trăm đột phá Yêu Sư cảnh giới, thậm chí cao hơn, trong thời điểm như thế này, kết giao với lại Trần Tuyết Tùng còn không kịp, ai lại muốn đắc tội với y làm cái gì đây.
'Không được..! Phải làm gọn gàng một chút mới được..!' Trần Phụng Minh trong lòng âm thầm tính toán làm sao vừa không đắc tội với lại Trần Tuyết Tùng, lại có thể đem Trần Vân Thanh giết đi, hoàn thành nhiệm vụ mà Trần Tiêu Thiên giao cho.
Trần Tiêu Thiên là người, Trần Phụng Minh hắn cũng là người, ông ta không muốn đắc tội với lại một thiên tài trăm năm có một như Trần Tuyết Tùng, hắn đương nhiên cũng là không dám đắc tội với lại Trần Tuyết Tùng.
Nói đâu xa, với thực lực hiện tại của Trần Tuyết Tùng, muốn đem Trần Phụng Minh hắn giết đi là không cần phải dùng nhiều sức rồi, đâu cần chờ đến ngày sau.
Nhưng cũng không thể không làm theo mệnh lệnh của Trần Tiêu Thiên cho được, ông ta là Tộc Trưởng Trần gia, muốn giết hắn còn là dễ dàng hơn lấy đồ trong túi.
Phương pháp tốt nhất là âm thầm ra tay xử lý Trần Vân Thanh một cách thần không biết, quỷ không hay, không để lại bất kỳ dấu vết nào chứng minh là hắn ra tay cả, khi đó tất cả mọi người đều vui vẻ bình an sống tiếp.
"Cũng nên chuẩn bị thâu tóm Mang gia được rồi..!"
Trần Tiêu Thiên không quan tâm đến chuyện của Trần Vân Thanh nữa, một con kiến hôi Yêu Sĩ tam trọng, nếu mà Trần Phụng Minh còn không thể nào xử lý được, vậy y cũng quá vô dụng rồi, không có xứng làm Trưởng Lão của Trần gia nữa.
...
Đêm tối..! Cách Nam Hắc Thị mười km trên một con đường nhỏ.
"Vân Thanh đại ca..! Bây giờ chúng ta phải đi đâu..!"
Dương Tư Tư vẫn là miệt mài đi theo Trần Vân Thanh, cũng không biết hắn muốn đưa nàng đi nơi nào nữa.
Nhưng theo nàng nghĩ, Trần Vân Thanh đưa nàng rời khỏi Trần Phủ là hoàn toàn hợp lý, ở lại nơi đó, nàng có cảm giác rất là không an toàn.
"Tư Tư..! Chúng ta tạm thời đến Nam Hắc Thị dừng chân một ít thời gian..!" Trần Vân Thanh vừa đi, vừa trả lời câu hỏi của Dương Tư Tư.
Trần Tiêu Thiên nói là không có cùng hắn tính toán nữa, nhưng mà hắn cảm thấy, con người của Trần Tiêu Thiên rất là không đáng tin tưởng.
Nói không chắc sau khi hắn rời đi không lâu ông ta liền cho người đi giết hắn liền cũng nên, ở lại Trần Phủ, địa bàn của Trần Tiêu Thiên, hắn cảm thấy hết sức không được an toàn, nên mới quyết định cùng Dương Tư Tư rời đi ngay trong đêm.
"Hừ..! Tao nghĩ hai đứa tụi bây không có cơ hội đến Nam Hắc Thị đâu..!"
Một nhóm nhỏ ba người, đem Trần Vân Thanh cùng Dương Tư Tư ngăn cản lại, một người trong số đó hừ lạnh khinh thường lên tiếng.
"Trần Tiêu Đông..!"
Trần Vân Thanh dừng lại bước chân, hắn thầm nghĩ sẽ có người đến tìm hắn, nên là đã đổi mấy con đường, nhưng vẫn là không thoát được đám người Trần gia.
Người mà vừa lên tiếng ngăn cản đường đi của hắn, hắn là quá quen thuộc rồi, tên này là đầu sỏ nguyên nhân làm cho hắn phải rời khỏi Trần Phủ ngay trong đêm tối, cũng là người làm cho hân khuất nhục giao ra Mân Việt Học Viện lệnh bài cho Trần Tiêu Thiên, đại danh đỉnh đỉnh Trần gia nhị thiếu Trần Tiêu Đông đây mà.
"Trần Vân Thanh..! Mày làm tao phải mất mặt trước bao nhiêu người như vậy, hôm nay tao sẽ bắt mày phải trá lại gấp trăm lần..!"
Trần Tiêu Đông gương mặt vốn hốc hác vì bị bào mòn dưới háng của nữ nhân lâu ngày, nhìn rất khó xem, nay vì giận dữ, càng là khó xem hơn gấp bội.
Trần Tiêu Đông hắn từ nhỏ ngậm thìa vàng lớn lên, ở Chấn Nam Thành này dù làm bất kỳ chuyện ác tha nào, cũng không ai dám làm gì hắn. Không ai không sợ hắn cả. Mọi chuyện từ trước đến nay vẫn rất suông sẽ.
Tuy nhiên mọi thứ hoàn toàn đảo ngược tại sáng hôm nay, khi mà hắn không có một chút sức phản kháng nào bị tên mạt rệt Trần Vân Thanh này đánh rơi xuống Lôi Đài, tất cả mọi người đều quăng đến ánh mắt khinh thường hắn, làm cho hắn phải xấu hổ đến nỗi phải giả vờ hôn mê bất tỉnh, dù là mình không có hề hấn gì cả.
Khi trở lại biệt viện của mình, hắn hận không thể nhanh chóng tìm người đem Trần Vân Thanh kia phanh thây xẻ thịt, đem cho Hổ Khuyển Thú ăn để giải tỏa cơn giận trong lòng của mình.
Chỉ đến khi nghe người khác nói, bên trong biệt viện của Trần Vân Thanh đang có Trần Tuyết Tùng làm khách, nên hắn mới tạm thời bỏ qua không đi tìm Trần Vân Thanh khi ấy.
Nhưng mối hận này hắn không hề muốn bỏ qua, hắn chỉ đang tích súc lực lượng chờ đợi cơ hội đến liền sẽ ra tay đem Trần Vân Thanh giết đi.
Cơ hội không nghĩ đến lại nhanh đến như vậy, người của hắn sai đi âm thầm giám sát Trần Vân Thanh trở về báo lại, ngay sau khi Trần Vân Thanh đi gặp cha của hắn liền lập tức khăn gói rời khỏi Trần Phủ.
Đã như không còn Trần Tuyết Tùng bên cạnh trông nom, như vậy thì hắn có thể thoải mái đem Trần Vân Thanh này giết đi được rồi.
"Trần Quan Tâm..! Trần Tửu..! Tên Trần Vân Thanh này giao cho hai người, nhớ khống chế hắn lại, không được cho tên đó chết đi...!"
" Còn nữa..! Không được làm tổn thương cô gái ở bên cạnh hắn..!"
Trần Tiêu Đông lui về sau ba bước, ra lệnh cho hai tên Nội Viện Đệ Tử đạt được danh ngạch đi Mân Việt Học Viện lần này tiến lên trợ giúp hắn gi/t chết Trần Vân Thanh.
Hắn tuy rất hận Trần Vân Thanh, rất muốn xông lên đem tên khốn kia diệt đi, nhưng hắn vẫn còn hiểu lấy bản thân mình có bao nhiêu cân nặng, một khi nhào lên, bảo đảm mình sẽ không phải là đối thủ của Trần Vân Thanh, phải để tay chân của mình giúp mình giải quyết hết mọi chuyện hay hơn.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc