Bên dưới số một Lôi Đài của Trần Tuyết Tùng hiện tại tập trung rất là nhiều Đệ Tử ủng hộ, có thể nói trừ vị trí Lôi Đài số mười tám của Trần Tố Nga ra, số một Lôi Đài này là có đông đảo đệ tử hơn cả.

Thế nên nhất cử nhất động của Trần Tuyết Tùng đều sẽ lọt vài ánh mắt của người có tâm.

Bọn họ nhìn thấy, sau khi một tên thanh niên lạ mặt xuất hiện, Trần Tuyết Tùng liền chú ý đến người đó, trên gương mặt là biến ảo liên tục, lo lắng hay vui mừng đều thể hiện ra đủ cả.

Bọn họ rất là muốn biết, người thanh niên bên kia là thần thánh phương nào, sao có thể làm cho đệ nhất cao thủ trong lòng bọn họ có nhiều cảm xúc đến như vậy.

"Người đó là Trần Vân Thanh..! Người khá nổi tiếng trong thời gian gần đây..!"

Rất nhanh có một số cô gái liền nhận ra được thân phận của Trần Vân Thanh, liền lên tiếng nói cho những người xung quanh biết.

Có thể nói Trần Vân Thanh cũng là một nhân vật phong vân của Nội Viện, từ chuyện lấy tu vi Yêu Sĩ nhị trọng hậu kỳ gia nhập Nội Viện, cho đến chuyện nắm trong tay Đại Hành Huyền Khí Kinh.

Rồi chuyện cứu nha hoàn của mình thoát khỏi tay của Chấp Pháp Đường, những chuyện này đều để lại ấn tượng khá sâu đậm trong lòng mọi người.

Nhất là những cô gái trẻ tuổi mộng mơ, nhiều người cũng thường mơ mộng đến hoàng tử của lòng mình, ở Trần Vân Thanh hội tụ được rất nhiều điểm để trở thành hoàng tử trong mộng của các nàng, ở bên trong Trần Phủ Trần Vân Thanh cũng đã thu hút được một lượng người hâm mộ nhất định.

Đáng tiếc thực lực của Trần Vân Thanh không phải quá cao, so với lại Trần Tuyết Tùng lại càng kém xa, thế nên nhiều cô gái toàn chuyển lực chú ý của mình qua Trần Tuyết Tùng, bỏ qua Trần Vân Thanh.

Đương nhiên rồi, trong lòng của đại đa số mọi người, đệ nhất vẫn luôn là tiêu chí quan trọng nhất, ở Nam Hoang Chi Địa này người có thực lực đệ nhất càng là được yêu mến hơn cả.

Trần Vân Thanh còn khó lọt vào tốp mười cường giả, nên cũng không mấy người sẽ đi chú ý đến Trần Vân Thanh tiếp tục.

"Trần Vân Thanh..! Hèn gì Tuyết Tùng sư huynh chú ý đến y như vậy..!"

Những nam đệ tử thường sẽ không chú ý đến một nhân vật như Trần Vân Thanh, tuy nhiên về Trần Tuyết Tùng bọn họ lại săm soi rất kỹ.

Trong quá trình điều tra lai lịch của Trần Tuyết Tùng, nhiều người biết được Trần Tuyết Tùng có nhiều anh em đồng hương rất thân thiết với mình, mộ trong số đó là Trần Vân Thanh.

Hiện tại đứng tại mốc quan trọng trong kiếp sống tu hành của người anh em mình, Trần Tuyết Tùng quan tâm lo lắng cho Trần Vân Thanh cũng là điều dễ hiểu.


...

"May quá..! Vẫn còn chưa hết giờ..!"

Trần Vân Thanh nhìn cây nhang lớn chỉ còn lại đôi chút, lấy ánh mắt của hắn xem ra, chỉ tầm năm phút nữa nó liền sẽ tàn, khi đó dù hắn có đến đây kịp lúc cũng không làm được gì cả.

Cũng nên nói thêm là do Trần Vân Thanh hắn cẩn thận, sau khi biết được tin tức Tân Niên Hội Võ năm nay có điều bất thường.

Hắn liền nhận ra trong này chắc chắn có chuyện gì đó không ổn, nên mới dùng hết tốc độ đi đến nơi đây, nếu không chuyện này liền khó nói rồi.

"Xẹt..!"

"Vân Thanh sư...! Khoan..!"

Trần Ánh Dương nhìn thấy Trần Vân Thanh bay lên cái Lôi Đài số hai mươi, trong lòng cảm thấy rất là không ổn, hắn muốn lên tiếng ngăn cản lại, rất tiếc âm thanh của hắn phát ra vẫn là quá muộn, Trần Vân Thanh đã rời đi mất tiêu rồi.

"Ân..! Cái tên đó..! Cái tên đó..!"

Không ít người bên dưới nhìn đến Trần Vân Thanh bay lên lôi Đài số hai mươi, đều là kinh ngạc đến không thể nào ngậm miệng được, tất cả nhìn Trần Vân Thanh như nhìn một con quái vật một dạng.

"Xong rồi..!"

Trần Ánh Dương đương nhiên là biết những người nơi đây vì sao lại kinh ngạc đến như thế, hắn nhìn Trần Vân Thanh một lần cuối, sau đó liền rời khỏi nơi đây, như để nhiều người nhìn thấy hắn cùng Trần Vân Thanh đi chung đường, như vậy liền không có được ổn cho lắm.

"Tiểu tử..! Mày có biết tao là ai hay không..?"

Trần Tiêu Đông đang là ngáp ngắn ngáp dài chờ thêm chút thời gian nữa cây nhang kia cháy hết mình liền hoàn thành xong nhiệm vụ, kết thúc Tân Niên Hội Võ lần này có thể an ấm lên đường gia nhập Mân Việt Học Viện, ai có nghĩ đến vào giờ phút này lại có một tên tiểu tử ấm đầu chạy lên trên này cùng mình khiêu chiến kia chứ.

"Chỉ có những thằng bị điên mới không nhận ra mình là ai..!"

Trần Vân Thanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn tên thanh niên mặt vàng còn hơn nghệ này một chút.


Hắn chọn tên này, đó là vì thời gian không còn nhiều, nhìn vào thực lực của tên này cũng chỉ có Yêu Sĩ nhất trọng sơ kỳ, lại vừa mới đột phá không lâu nữa. Quá là thích hợp làm con mồi của hắn.

Đương nhiên rồi, vừa có thể tiết kiệm được sức lực, còn có thể tiếp tục ẩn tàng thực lực của mình không để cho bất kỳ người nào nhận ra được, Không chọn tên này thì có thể chọn ai.

Cũng nên nói thêm, vị trí số hai mươi Lôi Đài cách hắn khoảng cách quá gần, bay lên cũng không mất bao nhiêu thời gian, đây là cộng thêm một điểm để hắn chọn Lôi Đài này quyết chiến. Tên thanh niên có trách thì nên trách bản thân của mình quá mức xui xẻo một chút đi.

"Mày..! ....!"

"Xẹt..! Rầm...!"

"Mày nói nhiều quá..!"

Thời gian không còn nhiều, Trần Vân Thanh đương nhiên là không có muốn cùng tên thanh niên này nhiều lời thêm một câu nào nữa, hắn di chuyển như điện xẹt, dùng nhẹ một cước, đem tên thanh niên này đánh đi xuống Lôi Đài.

Cũng may cho tên này là hôm nay Trần Vân Thanh hắn tâm trạng không phải tệ lắm, nếu mà bằng không, với quy định của Tân Niên Hội Võ không cấm giết chóc, tên thanh niên này đã toi mạng từ rất lâu rồi.

"Vừa đúng thời gian..!"

May mắn quá, Trần Vân Thanh thở ra một hơi nhẹ nhàng. Ngay khi tên thanh niên kia bị đánh bay xuống Lôi Đài, đó cũng là lúc cây nhang đã tàn lụi, nếu mà dài dòng cùng tên này trò chuyện thêm một vài câu nữa, khi đó chỉ sợ rau dưa đã muộn, hắn muốn khóc cũng không ra nước mắt.

"Xẹt..!"

"Trưởng Lão..! Cái lệnh bài này bây giờ thuộc về của tôi chứ..?"

Trên mỗi một cái Lôi Đài đều có treo một cái lệnh bài, lệnh bài có khắc bốn chữ Mân Việt Học Viện cùng hoa văn khá là sống động, đây là lệnh bài tham gia Mân Việt Học Viện khảo hạch, cũng là phần thưởng cho người chiến thắng cuối cùng, Trần Vân Thanh hắn là người cuối cùng tồn tại trên Lôi Đài nơi đây, như vậy theo quy tắc, nó là thuộc về hắn rồi.

"Cái này..! Đúng vậy...! Nó thuộc về cậu..!"

Trước khi trả lời câu hỏi của Trần Vân Thanh, Trần Phụng Minh liếc mắt lên vị trí chủ trì Tân Niên Hội Võ lần này là Trần Đại Hùng xin ý kiến, chỉ đến khi Trần Đại Hùng gật đầu, hắn mới xác nhận lệnh bài này thuộc về Trần Vân Thanh.

"Vậy thì đa tạ Trưởng Lão rồi..!"


Trần Vân Thanh cười nhạt một cái, sau đó ôm quyền rời khỏi nơi này, chuyện nơi đây đã xong rồi, hắn cần trở lại biệt viện của mình dưỡng thương, khôi phục lại thực lực của mình, chờ đến ngày Trần gia thông báo khởi hành đi Mân Việt Quận, hắn liền khăn gói lên đường thôi.

'Haiz..! Thật không biết điều..!' Nhìn Trần Vân Thanh thân ảnh rời đi, Trần Phụng Minh trong lòng không khỏi thất vọng thở dài.

Không có ánh mắt cũng thôi đi, cho là Trần Vân Thanh này không biết thân biết phận của Trần Tiêu Đông liền ra tay thì cũng được.

Nhưng nên nhớ Tân Niên Hội Võ này vẫn còn chưa kết thúc, người chủ trì bên trên kia là trần Đại Hùng Trưởng Lão còn chưa có thông báo bế mạc, tên Trần Vân Thanh này đã rời đi rồi.

Chí ít thì cũng nên chào hỏi Trần Đại Hùng một tiếng, người không có lễ phép, không biết nhìn trước nhìn sau như thế này, khó có thể tiến đi xa được.

"Đại Hùng Trưởng Lão..! Chuyện này..!"

Cho người ra hiệu đưa Trần Tiêu Đông trở về nghĩ ngơi sau, Trần Phụng Minh chạy đến bên cạnh của Trần Đại Hùng, trên mặt lo lắng thấy rõ.

Lần này thay đổi quy tắc của Tân Niên Hội Võ, theo ý của Trần gia cao tầng, không vì gì khác ngoài mục đích đưa Trần Giác Minh, Trần Tố Nga cùng Trần Tiêu Đông đi đến Mân Việt Học Viện, nếu tiến hành theo cách bốc thăm như củ, ba người này với thực lực hiện bây giờ là không có cơ hôi.

Theo đó, ba vị trí Lôi Đài cuối cùng, là mặc định ba suất chắc chắn cho ba người đó, tại lúc thông báo cho các Nội Viện Đệ Tử, gia tộc người cũng đã khéo léo đề cập đến chuyện này cho các ứng cử viên một cách tế nhị, làm cho bọn họ hiểu không cần phải đi khiêu chiến ba người kia.

Nhưng thật không may, gia tộc vẫn bỏ sót thông báo đến một người, đó là tên Trần Vân Thanh này, kết quả Trần Tiêu Đông đã không có cơ hội mất rồi.

"Bỏ đi..! Chuyện này ta sẽ đi báo lại với Đại Trưởng Lão..!"

Tộc Trưởng Trần Tiêu Thiên vì đang bế quan đột phá Yêu Sư cảnh giới, nên gia tộc mọi chuyện lớn nhỏ bên trong đều tạm thời giao lại cho Trần Đình Cương đến chủ trì.

Nói thật, cái chủ ý này cũng là do Trần Đình Cương nghĩ ra đến.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play