"Có người đi về hướng này sao.?"
Trần Vân Thanh bây giờ đôi mắt đã cực kỳ mỏi mệt, cả người không có lấy chút sức lực nào cả, nhưng lỗ tai của hắn vẫn còn sử dụng được tốt.
Vừa mới rồi hắn nghe đâu cách hắn không xa có người đối thoại, thông qua mẫu đối thoại kia, hắn có thể suy luận ra được, đây là hai cha con đang muốn trở lại nhà của mình, là tại Dương gia trấn bên trong kia.
"Người kia.. Có chút..!"
Cố gắng mở mắt ra thêm một lần nữa để nhìn xem người đàn ông trung niên đang tiến lại gần với hắn là ai, nhưng vì trong đêm tối, lẫn đôi mắt cực kỳ mỏi mệt, Trần Vân Thanh cũng không thể nào nhìn rõ ràng cho được, hắn chỉ cảm thấy người đàn ông này mình có chút ấn tượng thôi.
"Đạp...Đạp.. Đạp..!" Bước chân hơi có chút lảo đảo.
"Thúc... Thúc...! Cháu đang bị người của Chấn Nam Đạo....!"
Dựa theo đôi tai cảm nhận được người trung niên kia đã tiến gần về phía mình không xa, Trần Vân Thanh loạng choạng tiến bước đến gần, cũng may mắn cuối cùng hắn cũng vớ được tấm áo của người trung niên này, lên tiếng cầu cứu.
Nhưng chỉ nói được có một nữa, hắn đã ngất đi, đây có thể xem là cố gắng lớn nhất của Trần Vân Thanh rồi, hắn thương thế thật sự quá nặng, cũng như là quá mức mệt mỏi rồi.
"Công tử..!"
Dương Nghị Tâm vốn đã nhìn thấy Trần Vân Thanh từ trước đó, hắn không biết người này là ai, nhưng nhìn qua có vẻ như đang bị thương, thế nên hắn mới tạm thời bỏ con gái của mình một đoạn tiến lên xem thế nào, nếu mà không, Trần Vân Thanh cũng khó lòng mà có thể bắt được tà áo của hắn.
"Phụ thân.! Người này bị thương rất nặng..!"
Dương Tư Tư cũng đã chạy đến bên cạnh của Dương Nghị Tâm, nàng nhìn qua cũng có thể đoán được thương thế của người thanh niên này không hề nhẹ, hơi thở của y khá là yếu, không biết có còn sống được đến mặt trời mọc ngày mai hay là không nữa đây.
"Đưa y trở về nhà của chúng ta trước đi..!"
Dương Nghị Tâm rất là quyết đoán, ôm Trần Vân Thanh đi lên, hướng về phía gia viên của mình tiến bước.
Dương Nghị Tâm hắn là một người thợ săn, cũng chỉ là một tiểu tu luyện giả rất nhỏ ở Chấn Nam Thành này, tuy nhiên không có nghĩa là hắn thiếu đi lòng hiệp nghĩa, người trước mặt mình đây đang bị thương rầy nặng, nói thế nào hắn cũng sẽ ra tay giúp đỡ một phen.
"Phụ thân..! Nhưng mà hắn...!"
Người này lúc bất tỉnh nhân sự có nói qua mình bị người của Chấn Nam Đạo đuổi giết mới chạy đến nơi đây.
Nếu mà cha con bọn họ chứa chấp y, một khi đám ác ma Chấn Nam Đạo kia tìm đến, không phải hai cha con bọn họ sẽ phải gặp tai ương hay là sao.
"Tư Tư..! Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu..!" Dương Nghị Tâm dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn con gái của mình.
Giúp đỡ người trong lúc khó khăn là hành động của những người tu luyện chân chính như bọn họ đây.
Huống chi người thanh niên này lại đang bị bọn ác ma Chấn Nam Đạo đuổi giết, hắn cần thiết phải giúp đỡ, như mà người thanh niên này khôi phục, sau này Chấn Nam Đạo sẽ lại có thêm một địch nhân, nếu y có thể diệt được Chấn Nam Đạo thì lại càng tuyệt vời.
Nên bằng mọi giá, hắn cũng phải cứu người thanh niên này, nên nhớ Chấn Nam Đạo mới là kẻ địch chung của toàn bộ dân chúng sống xung quanh Chấn Nam Thành nơi đây.
"Vâng..! Phụ thân..! Tư Tư đã hiểu..!"
Dương Tư Tư gật đầu nhận lỗi, nàng tâm địa không phải là người xấu, càng không phải là người thấy chết không cứu.
Thứ duy nhất nàng lo lắng là nếu vì chuyện này mà làm liên lụy đến cha của mình, như vậy thì sẽ không được tốt, nếu mà một mình nàng, nàng sẽ không có ngần ngại đem người thanh niên này cứu đi.
...
Mười lăm phút đồng hồ sau.
"Ầm ầm..! Rào rào..!l"
Mây đen che phủ bầu trời cũng đã lâu, kèm theo sấm sét giữ dội, theo sau nơi này từng hạt mưa lớn trên một trăm mm trút xuống, làm cho Dương gia trấn chìm trong biển nước, tất cả mọi hộ gia đình bây giờ cũng là đang ở yên bên trong nhà, rất hiếm khi gặp người đi ra bên ngoài.
"Khụ..!"
"Dấu vết đến nơi đây, làm sao không có nữa.?"
Dương Nghị Tâm hai cha con đưa Trần Vân Thanh đi vào Dương gia trấn đúng mười lăm phút đồng hồ sau, Tiếu Nhất Hồng cũng là đã đuổi theo đi đến, hắn là đứng đúng cái vị trí mà Trần Vân Thanh vừa mới ngất xỉu không bao lâu.
"Ầm ầm..!"
"Dương gia trấn sao..?"
Tiếu Nhất Hồng cười nhạt, dù mưa to gió lớn đã đem mọi giấu vết xóa mất đi, nhưng lần cuối Trần Vân Thanh ở lại nơi đây dấu vết vẫn chưa phai, hắn chắc chắn cái thằng chó con kia là đang ở xung quanh đây.
Ngay sau đó hắn là chạy đi vào bên trong. Trần Vân Thanh dấu vết cuối cùng là tại Dương gia trấn nơi đây, như vậy chỉ cần vào bên trong tìm, chắc chắn sẽ có thể gặp được tên đó thôi.
"Xẹt...!"
"A....A....A..".
"Nói cho tao biết, Trần Vân Thanh đang ở đâu..?"
Tiếu Nhất Hồng đi vào Dương gia trấn, hắn tìm từ gần đến xa, nhắm ngay hộ dân gần mình nhất tiến đi vào tra hỏi.
Thủ đoạn tra hỏi của hắn cũng không có gì lạ, trước tiên đem những thành viên trong gia đình đó giế.t chết sạch, chỉ để lại tên có tu vi cao nhất để tra hỏi, như vậy vừa nhanh vừa gọn lại vừa lẹ, không phải kinh động đến những người xung quanh đây.
"Trần...Trần Vân Thanh..?"
Chưa hết bàng hoàng về việc gia đình của mình bị giết đi không còn, ông lão này lại nghe Tiếu Nhất Hồng hỏi một câu mà hắn không hiểu mô tê cái gì, không biết phải trả lời như thế nào với tên sát tinh này.
"Phốc..!"
"Không biết thì chết đi..!"
Động nhẹ thanh kiếm đem chiếc đầu của ông lão này dọn đi, Tiếu Nhất Hồng trên mặt không hề có một tia cảm xúc.
Kinh nghiệm lâu năm nói cho hắn biết, mấy tên ú ớ như thế này, là không có biết cái gì tin tức mà hắn cần biết, không cần phải tốn thời gian quá nhiều cho đối phương làm gì.
"A....A....A..."
"Hừ..! Giết một hộ gia đình không tìm được mày, như vậy thì tao giết mười hộ, mười hộ không tìm thấy thì tao giết một trăm hộ..!"
"Tao cũng không có tin, sau khi đem tất cả dân chúng của Dương gia trấn này giết đi, tao không có tìm được mày..!"
Tiếu Nhất Hồng đi ra bên ngoài hộ gia đình thứ năm mà mình vừa diệt môn xong kia, nhìn bầu trời giông bão, gằn giọng nói.
Mục đích cuối cùng của hắn là phải tìm chi ra bằng được Trần Vân Thanh để diệt sát tên đó trả thù.
Tuy nhiên nếu mà tiện tay, đem luôn cái Dương gia trấn này diệt đi luôn cũng không có vấn đề gì. Những chuyện đồ sát như thế này không phải là Chấn Nam Đạo hắn chưa hề làm qua.
Xuống bên dưới, đám người Dương gia trấn này có muốn trách thì hãy cứ trách Trần Vân Thanh tên kia đi. Chính vì tên đó chạy trốn vào Dương gia trấn này, mới gián tiếp hại bọn chúng gặp phải kiếp nạn như ngày hôm nay.
....
Cách Dương gia trấn tầm ba km trên một ngọn núi lớn.
"Ầm ầm..!"
"Xem ra cơ hội của ta đã đến rồi..!"
Trong đêm mưa gió bão bùng to lớn như thế này, ngoài trừ Tiếu Nhất Hồng đang tiến hành đồ sát toàn bộ Dương gia trấn để mà tìm Trần Vân Thanh ra, vẫn còn một người luôn đưa ánh mắt chăm chú nhìn về bên Dương gia trấn, không rời bất kỳ phút giây nào.
Người này toàn thân mang một bộ trang phục màu đen, thân cao trên mét bảy, gương mặt cũng là đã bị một tầng vải lụa màu đen che khuất, không có người nào biết được phía sau tấm lụa đen kia là gương mặt của nam hay là nữ.
Chỉ biết thực lực của người này rất mạnh, mưa gió nơi đây lớn đến như thế, tuy nhiên không thể nào làm cho người thần bí này nhiễm phải một giọt nước nào, như để ý kỹ, khi hạt mưa rơi xuống cách thân thể của người này tầm một mét phạm vi, liền bị một cổ vô hình lực lượng đem nó ngăn chặn bên ngoài, không cho nó tiến thêm bất kỳ một ly nào nữa.
Như có cường giả có mặt tại nơi đây, chắc chắn sẽ nhận ra được, cổ lực lượng vô hình đem hạt mưa lớn ngăn cản bên ngoài của người thần bí này đang dùng, đó là sử dụng Chân Nguyên mà làm ra.
Cũng chỉ có Yêu Tông cường giả mới có thể có được loại sức mạnh này.
Điều này có nghĩa, người thần bí đang quan sát Dương gia trấn bây giờ, tu vi thấp nhất cũng là có Yêu Tông cảnh giới thực lực.
"Xẹt..!"
"Đi thôi..!"
Như đã có quyết định cái gì, người thần bí này sau một giây phút chần chừ, cuối cùng liền rời khỏi nơi đây, thân pháp hết sức là nhanh nhẹn, như Tiếu Nhất Hồng cũng chỉ có thể xách dép cho người này cũng là không có cửa.
Nơi mà người thần bí này nhắm đến là Dương gia trấn, đúng vị trí mà Tiếu Nhất Hồng đang đại khai sát giới, cũng không có ai biết, người thần bí này đến nơi đó là muốn trợ giúp cho người dân ở Dương gia trấn thoát khỏi tai kiếp, hay là hùa theo Tiếu Nhất Hồng, đem tất cả người của Dương gia trấn giết đi nhanh một chút.
...
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc