Chiến tích lần này của Tiếu Nhất Hồng vang dội đến như vậy, không mất bao nhiêu sức liền có thể đem quân chính quy của Chấn Nam Thành đánh cho tàn phế mất một nữa. Anh ta chắc chắn là đang cần người lên tiếng ca ngợi chiến công lần này của mình, hắn là sẽ không có bỏ qua cơ hội lần này.

"Đúng là do ta đưa đến..!" Tiếu Nhất Hồng liếc mắt nhìn Sầm Ngọc Sơn một cái, không có ánh mắt khen ngợi, chỉ có ánh mắt bất mãn.

Tam Nhãn Cự Viên là do hắn đưa đến, hắn là bắt đi đám con cháu của Tam Nhãn Cự Viên, đem bọn nó giết đi, để lại dấu vết đưa đến Hồi Đầu Sơn nơi đây, để cho Tam Nhãn Cự Viên hiệu triệu Yêu Thú tấn công đám người Nguyễn Anh Đức.

Nhưng chuyện này sao có thể nói ra cho được, nếu mà nói thẳng ra, người khác sẽ nghi ngờ thực lực của hắn bây giờ không phải đơn giản là Yêu Sư tam trọng sơ kỳ, mà còn cao hơn.

Trong khi đó Tiếu Nhất Hồng hắn trước giờ vẫn luôn luôn lấy cẩn trọng làm đầu, làm sao để người khác biết được hư thực của mình cho được.

Chưa nói đến trong đám người có mặt ở nơi đây, không có bao nhiêu người là thật lòng với hắn, cũng có không ít là nội gian do thế lực khác phái đến.

Hoàn cảnh như thế kia hắn làm sao đi nói ra cho được. Sầm Ngọc Sơn lên tiếng hỏi vào đúng lúc này, không phải là muốn làm khó cho hắn hay là sao.

"Khư Ngung ..! Có tìm được nguyên nhân vì sao Nguyễn Dư Khúc không có trong quân doanh hay không?" Không có để ý đến Sầm Ngọc Sơn cúi đầu nhận lỗi bên kia, Tiếu Nhất Hồng quay sang Khư Ngung đang đứng chờ chực bên kia lên tiếng hỏi.

Kế hoạch của hắn lần này có thể nói là thành công viên mãn. Tuy nhiên nó cũng cần có sự giúp sức rất lớn từ Nguyễn Dư Khúc.

Nếu mà tên này không phải năm ngày trước đột ngột cùng Sùng A Giản rời đi Chấn Nam Đại Sơn, như vậy với tài dụng binh cùng trí tuệ của người đó, chưa chắc gì hắn có thể đánh cho Chấn Nam Thành quân đội tàn phế như bây giờ.

Vấn đề mà hắn quan tâm nhất hiện tại là Nguyễn Dư Khúc vì lý do gì đúng lúc này lại rời đi, nên nhớ trận chiến bất thường này chính là do Nguyễn Dư Khúc phát động mà nên a.

"Bang chủ..! Có thể là do Nguyễn Dư Khúc nhận được tin tức quan trọng từ Mân Việt Quận Thành nên đã chủ động rời đi..!" Khư Ngung ôm quyền, khá là xấu hổ lên tiếng trả lời.

Ngay khi năm ngày trước Nguyễn Dư Khúc đột ngột rời đi. Tiếu Nhất Hồng liền giao cho hắn nhiệm vụ là phải tìm hiểu nguyên nhân trong đó.

Hắn cũng đã làm hết sức, cho người đi tìm hiểu, thậm chí bắt một vài tên binh sĩ của Chấn Nam Thành dùng thủ đoạn tàn nhẫn tra hỏi. Đáng tiếc tin tức nhận lại không đủ là bao.

Hắn chỉ biết được Nguyễn Dư Khúc là một đại nhân vật, đi theo quân đội tiến công Chấn Nam Đạo, nhưng suốt ngày chỉ ở trong phòng, gặp qua nhiều nhất cũng là Nguyễn Anh Đức cùng Nguyễn Anh Tài hai cha con, còn lại như cách biệt với thế giới bên ngoài.


Ngày mà Nguyễn Dư Khúc rời đi, có người nhìn thấy y nhận được một phong thư từ một tên thám tử, ngay sau đó liền cùng người hầu của mình là Sùng A Giản lập tức rời khỏi.

"Ân..! Như vậy không cần tìm hiểu nữa..!" Tiếu Nhất Hồng gật đầu, cũng không hề trách móc gì Khư Ngung .

Người như Nguyễn Dư Khúc, đây có thể xem là một đầu thần long của Lạc Việt Vương Quốc rồi, mọi tin tức về tên này sẽ được bảo mật vô cùng nghiêm khắc, thật sự với tình báo hiện tại của Chấn Nam Đạo, không có khả năng biết được hành tung của Nguyễn Dư Khúc như thế nào.

Chiến thật sự của Nguyễn Dư Khúc nên là tại Mân Việt Quận Thành, Là Cổ Loa Thành, mà không phải là một cái ao nhỏ như Chấn Nam Thành nơi đây.

"Đại ca..! Em muốn xin anh một chuyện..!"

Hồ Phi sau khi ra lệnh cho một tên cấp dưới truyền lệnh thu binh, hắn là đến bên cạnh của Tiếu Nhất Hồng, ôm quyền lên tiếng.

Nhìn ra trong ánh mắt của Hồ Phi lần này rất là quyết tâm, nếu mà Tiếu Nhất Hồng không đồng ý với hắn, có khi hắn đoạn tuyệt tình cảm huynh đệ cũng nên.

"Lão nhị..! Có chuyện gì chú cứ nói đi.!" Tiếu Nhất Hồng đối với lại Hồ Phi hòa ái hơn rất nhiều.

Dù tên này thời gian qua phạm phải không ít sai lầm, làm tổn hạ cho Chấn Nam Đạo bọn họ không nhỏ. Tuy nhiên lòng trung thành của y với lại Chấn Nam Đạo là không thể nào nghi ngờ, cộng thêm y hiện tại là Yêu Sư cường giả duy nhất của Chấn Nam Đạo trừ hắn ra, người như vậy xứng đáng hắn xem trọng.

"Đại ca..! Em muốn xin anh cho phép em đi tìm tên khốn kiếp Trần Vân Thanh kia tính sổ, em cam đoan có thể lấy cái đầu của nó về thỉnh tội với anh..!" Đây là chuyện mà Hồ Phi vướng bận trong lòng nữa tháng trở lại đây.

Tên Trần Vân Thanh này đã giết Hồng Côn, giết Hắc Cẩu, hại chết Tiếu Nhất Hồ cùng cả trăm tên binh sĩ của Chấn Nam Đạo, làm hắn mất mặt trước biết bao nhiêu người.

Trước đây vì bận phải đối phó với lại Chấn Nam Thành quân đội tấn công, nên dù là trong lòng có muốn đến mấy, hắn cũng không thể tự mình đi tìm Trần Vân Thanh tính sổ, hiện tại đại địch lớn nhất của bọn họ cũng đã bị đánh lui, cũng là lúc mình đi tìm Trần Vân Thanh trả thì được rồi.

"Không cần..! Người này hãy để cho anh tự mình đi giết..!"

Tiếu Nhất Hồng phất tay trái lên một cái, phủ quyết ý định đi tìm Trần Vân Thanh trà thù của Hồ Phi, ánh mắt của hắn bây giờ hiện lên hàn quang sát khí rợn người, tất cả mọi người nơi đây không người nào dám đối diện.

Trần Vân Thanh người này liên tiếp hại Chấn Nam Đạo hắn mất đi những anh em tốt, cường giả trụ cột, ngay cả hai đứa con của hắn cũng là đã chết trong tay của thằng khốn đó.



Thù con không đội trời chung, Tiếu Nhất Hồng hắn làm sao có thể bỏ qua cho Trần Vân Thanh cho được.

Trước đây hắn tỏ ra bình tĩnh khi nghe tin hai đứa nó bị giết chẳng qua chỉ là vì diễn kịch mà thôi.

Trong lòng của hắn là sát khí thao thiên, thề nhất định phải đem tên tiểu tử đó ăn tươi nuốt sống mới hả giận.

Bây giờ thời cơ đã đến, đại địch lớn nhất của hắn là Chấn Nam Thành quân đội đã lui binh, cũng là lúc mà hắn phải tự mình ra tay đem Trần Vân Thanh giết đi trả thù được rồi. Hắn không muốn mượn tay của bất kỳ ai khác.

'Không lẽ thù của ta không thể nào trả được hay sao..?' Nhìn bước chân Tiếu Nhất Hồng rời khỏi nơi này, Mang Huyền Phong trong lòng không khỏi có một tia tuyệt vọng xuất hiện.

Tiếu Nhất Hồng người này quá mức lợi hại, vượt qua rất nhiều khả năng của hắn có thể đối phó. Ngày nào Chấn Nam Đạo còn Tiếu Nhất Hồng, muốn đem nó hủy đi là điều không thể.

Không những vậy, bây giờ hắn còn đang đứng trước nguy cơ sống còn, nếu mà lần này Tiếu Nhất Hồng có thể thành công đem Trần Vân Thanh tiêu diệt, như vậy hắn cũng phải chết theo.

Ngặt một nỗi là hắn không thể làm được bất kỳ chuyện gì trong hoàn cảnh này. Chỉ có thể hy vọng Trần Vân Thanh người này có thủ đoạn đủ mạnh, có thể vượt qua được tai kiếp lần này.

Nếu như mà không, hắn xem như hết hy vọng, chỉ có thể liều mạng với lại Hồ Phi một lần cuối cùng.

....

Năm ngày sau..! Trên đường lớn trở về Chấn Nam Thành..!

"Đạp..! Đạp..! Đạp..!"

"Thiếu gia..! Độc Giác Mã này chạy thật là nhanh.!"

Ngô Tiểu Diễm ngồi tại phía sau lưng Trần Vân Thanh, ôm chắc eo của hắn, nở một nụ cười thật tươi.

Được cùng Trần Vân Thanh cưỡi ngựa như thế này, đây cũng là mong muốn bấy lâu nay của mình, bây giờ nó đã trở thành sự thật, nàng không thể nào không vui vẻ cho được.



"Cái này là đương nhiên..!" Trần Vân Thanh cũng là vui vẻ trả lời.

Độc Giác Mã mà hắn cùng Ngô Tiểu Diễm đang cưỡi bây giờ nó có phần khác xa với lại mấy con Độc Giác Mã mà Trần gia nuôi, hay những cửa hàng bán Độc Giác Mã tập trung. Nó là ngựa chiến..

Thế nào là ngựa chiến..?

Đây là những con ngựa được tuyển chọn một cách khắc khe nhất, chỉ những con ngựa ưu tú nhất, mới được tuyển chọn vào bên trong quân đội huấn luyện, trở thành ngựa chiến. Độc Giác Mã mà hắn đang dùng chính là một trong số đó.

Có được con Độc Giác Mã này, kể ra cũng phải cảm ơn Chấn Nam Đạo đám đạo tặc bên kia, mười ngày trước đây bọn chúng dùng quân đội tấn công Trần Gia Trấn chính là sử dụng Độc Giác Mã này để di chuyển.

Sau khi thất bại, chôn thân tại trong biển lửa, những con Độc Giác Mã này trở thành chiến quả của Trần Gia Trang đám người.

Chính là cha của hắn đã đưa nó cho hắn để làm phương tiện di chuyển nhanh hơn trở lại Chấn Nam Thành. Nói thật nếu mà không phải vì Tân Niên Hội Võ sắp đến, hắn cần phải trở lại Trần gia sớm để chuẩn bị, hắn còn là muốn ở bên cạnh lão tía của hắn một đoạn thời gian nữa đâu.

"Thiếu gia..! Em có một chuyện không hiểu..!"

"Nha..! Nói đi..! Anh sẽ không có giấu giếm trả lời..!"

"Cái tên to con mà anh đưa cho lão gia làm hộ vệ đó, hắn từ đâu xuất hiện vậy..?" Ngô Tiểu Diễm nghi hoặc chính là chuyện này.

Trước khi rời đi, Trần Vân Thanh có đưa cho Trần Thiên Tâm một tên cao to nam tử để làm hộ vệ, bảo vệ Trần Thiên Tâm cũng như Trần Gia Trang. .

Vấn đề là tên to cao kia nàng cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy. Trông nó không hề giống một người sống chút nào. Hơn nữa người này Trần Vân Thanh làm sao mà tìm được.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play