"Chuyện như vậy mà Lăng Tiến cũng có thể tin được hay sao?"
Lăng Trùng cùng Lăng Thìn đưa mắt nhìn về phương hướng mà Lăng Tiến vừa chạy đi, không biết là nên khóc hay nên cười.
Không tin, hắn không hề tin tưởng...!
Trong thư viết cái quái quỷ gì như thế này, làm sao hai người bọn họ có thể tin tưởng cho được.
Nên nhớ Trần Vân Thanh mới một năm trước đây thôi theo như bọn họ biết chỉ là Yêu Giả lục trọng cảnh giới.
Thực lực đó ngay cả đệ tử dòng chính thấp nhất của Lăng gia tên đó cũng không có bằng. Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, sao có thể có được chiến lực sánh ngang với lại Yêu Sĩ cửu trọng cho được.
Nên nhớ ngay cả Lăng Tĩnh Y, thiên phú tuyệt luân, ở lại nơi tài nguyên tràn đầy như Mân Việt Học Viện, ba năm trời mới có thể đột phá được Yêu Sĩ cửu trọng sơ kỳ như bây giờ a.
Trong khi Trần Vân Thanh tu luyện là nơi nào?
Chấn Nam Thành...!
Địa phương nơi đây nếu như đem so với lại Mân Việt Học Viện là như thiên đường cùng mặt đất một dạng, không thể nào so sánh nỗi.
Ấy thế mà Lăng Thụ Căn cho rằng Trần Vân Thanh có thực lực sánh ngang với lại Lăng Tĩnh Y, chuyện ngàn lẽ một đêm như thế này nói ra ai có thể tin được.
Sáng tỏ quá rồi, vậy mà người được bọn họ cho là mưu trí cùng thực lực mạnh nhất trong số bọn họ là Lăng Tiến lại tin như thật, không một chút do dự chạy đi, đây có thể nói là chuyện cười lớn nhất mà bọn họ từng nghe thấy mà.
"Rầm... Rầm..! Phốc..!"
Chấn động vang lên thật lớn, cửa phòng khách quý đã tan hoang không còn, nhìn vật thể bay vào bên trong, hai người Lăng Trùng gương mặt cứng đơ lại.
"Tiến Ca.....! Anh..Anh làm sao thế này...?" Nụ cười của hai người Lăng Thìn biến mất khi chứng kiến quang cảnh trước mắt.
Lăng Tiến vừa mới rời đi, nhưng ngay lập tức trở lại, trở lại theo cách không mấy người ngờ đến, y là bị người ta đánh bay trở lại.
Nhìn tình trạng của Lăng Tiến bây giờ, máu tươi trào ra khá nhiều, hơi thở cũng khá mong manh, lần này bị thương xem bộ cũng không hề nhẹ một chút nào cả.
Nhưng vấn đề ở đây là bọn họ không biết người nào đã ra tay a.
Nơi đây Trần Gia Trang, ngoài trừ Trần Phúc Thọ có tu vi cao nhất là Yêu Sĩ bát trọng ra, dường như không có người nào có thể so sánh được với lại Lăng Tiến.
Nhưng Lăng Tiến cùng Trần Phúc Thọ đã giao thủ qua, kết quả Trần Phúc Thọ không phải là đối thủ của Lăng Tiến, nên có thể khẳng định người ra tay không phải là Trần Phúc Thọ...
"Tiến Ca..! Là Trần Phúc Thọ huy động toàn bộ người của Trần Gia Trang đối phó với lại chúng ta sao..?"
Chưa thấy hung thủ đi vào, bây giờ còn dư ra một ít thời gian, Lăng Trùng liền nhanh chóng cho Lăng Tiến dùng một viên Hối Thương Đan để tạm bình ổn thương thế trong người của Lăng Tiến, sau đó tràn đầy lo lắng lên tiếng.
Ở Trần Gia Trang này, bọn họ không ngán ngại bất kỳ người nào, cũng không có ai có đủ khả năng đem bọn họ trấn áp, duy nhất chỉ có một khả năng đó là đám người kia liên kết lại, dùng chiêu lấy thịt đè người để mà thủ thắng, khi đó bọn họ thật sự là lâm nguy rồi.
"Phải làm sao đây..?"
Lăng Thìn cũng đồng quan điểm với lại Lăng Trùng, nếu mà hắn đoán không sai, xung quanh bọn họ đây là đã có nhiều người của Trần Gia Trang đang cầm những thanh Yêu Binh sắc lẹm chực chờ bọn họ đi ra, sẵn sàng cho mấy người mình một kích chí mạng.
Hắn bây giờ thật hận trước đây không đem cái tên khốn kiếp Trần Phúc Thọ kia giết đi, quy tắc các thế lực tranh đấu là không có được giết sứ giả.
Mấy người bọn họ xem như là sứ giả của Lăng gia phái đến, nhưng mà Trần Phúc Thọ làm việc không giữ nguyên tắc, thật xứng đáng bị người đời nguyền rủa vạn lần.
"Khụ..! Vân Thanh công tử..! Chúng tôi chỉ là theo lệnh của Trang chủ đến đây khuyên hàng..! Chưa hề có làm gì tổn hại đến Trần Gia Trang..! Mong công tử tha mạng..!" Được dùng Hối Thương Đan, Lăng Tiến cũng đã khôi phục lại đôi chút khí lực, hắn là khó khăn lắm lên tiếng cầu xin.
Người mà hắn cầu xin là Trần Vân Thanh..!
Người mà đánh hắn bị thương cũng là Trần Vân Thanh nốt..!
Khác với lại hai người Lăng Thìn còn đang nghi hoặc do dự nên đi hay ở, Lăng Tiến hắn vô cùng tin tưởng vào tin tức mà Lăng Thụ Căn đã đã báo cho hắn biết.
Hắn cố lấy tốc độ nhanh nhất để mà rời đi nơi này, nhưng đáng tiếc vẫn là đụng trúng Trần Vân Thanh, kết quả hắn đã được thưởng thức Yêu Sĩ cửu trọng chiến lực mà trong thư Lăng Thụ Căn đánh giá về con người của Trần Vân Thanh là như thế nào rồi.
Cảm nhận của hắn khi cùng Trần Vân Thanh giao thủ chỉ có thể gói gọn vào hai từ khủng bố, hắn chưa bao giờ gặp qua người nào ở Yêu Sĩ cảnh giới lại có thực lực cao như Trần Vân Thanh này vậy.
Chỉ sợ trận chiến đấu giữa Trần Vân Thanh cùng Lăng Tĩnh Y sắp đến, Lăng Tĩnh Y của bọn họ cũng sẽ không chiếm được bao nhiêu ưu thế.
"Lăng Phong Kiếm Pháp..! Sát..!"
Không lâu sau lời cầu xin của Lăng Tiến, Hai người Lăng Trùng liền thấy Trần Vân Thanh xuất hiện bên trong gian phòng khách quý này.
Hai người bọn họ không ai bảo ai, gật đầu một cái, sau đó đem hai thanh kiếm trong tay rút ra, thi triển tuyệt học của Lăng gia bọn họ là Lăng Phong Kiếm Pháp, tấn công Trần Vân Thanh.
Hai người bọn họ dĩ nhiên không có tin vài lời của Lăng Tiến nói, bản thân là do Trần Vân Thanh đánh trọng thương, hai người bọn họ phải chứng minh cho Lăng Tiến thấy, mình đã nhìn nhầm, người mà đánh bại Lăng Tiến tuyệt không phải là Trần Vân Thanh tên này.
"Dừng tay..!"
"Rầm...Rầm....! Phốc...Phốc..!"
Lăng Tiến nhìn thấy hai người anh em của mình ra tay đối phó với lại Trần Vân Thanh, cũng là kinh hãi đến lạnh cả mình, hắn thật sự không cho là hai người Lăng Trùng có thể dành được đôi chút chiến thắng khi cùng Trần Vân Thanh giao thủ.
Sự khủng bố của Trần Vân Thanh hắn đã được nghiệm chứng qua. Đáng tiếc là lời nói của hắn cũng đã chậm một nhịp, hai người Lăng Trùng quyết tâm ra tay, bọn họ ra tay cũng quá nhanh, hắn là ngăn cản không kịp.
"Rầm rầm...! Phốc... Phốc..!"
"Khục..Khục..! Tiến Ca..! Xin lỗi..! Hai người bọn tôi nên nghe theo lời của anh..!"
Lăng Trùng khá hơn một chút, hắn vẫn còn có thể nói chuyện, bên kia Lăng Thìn thảm hơn, bây giờ nằm im bất động, không biết là còn sống hay là đã chết nữa.
Có được kết quả như bây giờ, hoàn toàn là do hai người bọn họ chuốc lấy, giá như hai người mình nghe lời khuyên của Lăng Tiến, sẽ không ra nông nỗi này.
Giờ nói gì cũng quá muộn, nên trách thì trách đám người mình ba năm qua làm chuyện gì cũng quá thuận lợi, thành ra trong lòng sinh ra tâm tính tự mãn, không đặt bất kỳ người nào ở những thôn trấn xung quanh vào trong mắt, đáng đời mình gặp phải hậu quả như bây giờ.
"Xẹt..Xẹt..xẹt..!"
"Phúc Thọ Trang Chủ..! Tôi đã đem ba người này khống chế lại rồi..! Muốn xử lý như thế nào, tùy ông đến làm đi..!"
Trần Vân Thanh phất nhẹ tay, dùng Định Thân Thủ Pháp đem cả ba người Lăng Tiến khống chế lại, cũng chẳng thèm liếc nhìn ba người này một cái, đi ra ngoài cửa nhàn nhạt nói với lại Trần Phúc Thọ một tiếng, rồi đi thẳng.
Không phải hắn không muốn nói nhiều thêm với ba người này thêm một chút, cũng không phải hắn không muốn đem cả ba giết đi. Chỉ là thực lực ba người này quá kém, làm cho hắn muốn giết cũng lười ra tay, đem nó giao lại cho Trần Phúc Thọ, tên này muốn dùng cách gì để xử lý mấy tên này là chuyện của y, hắn chẳng thèm bận tâm làm cái gì.
"Vân Thanh công tử! Cám ơn cậu..! Tôi biết phải làm như thế nào..!" Trần Phúc Thọ ôm quyền thật sâu cảm tạ Trần Vân Thanh, người ngoài nhìn vào còn tưởng đâu Trần Phúc Thọ là nô tài của Trần Vân Thanh một dạng.
Nếu mọi người bên ngoài nói như vậy, cũng không có sao, Trần Phúc Thọ hắn rất vui lòng nhận lấy.
Trận chiến vừa rồi giữa Trần Vân Thanh cùng ba người Lăng gia, hắn đã nhìn thấy một cách rất là rõ ràng, căn bản Trần Vân Thanh không dùng bất kỳ thủ đã gì, chỉ dựa vào thực lực của bản thân cũng đã đủ đem ba người Lăng Tiến hạ đo ván một cách quá dễ dàng.
Nên nhớ tên Trần Vân Thanh này bây giờ chỉ mới có mười bảy tuổi mà thôi, mười bảy tuổi liền đã có Yêu Sĩ cửu trọng thực lực, thành tựu sau này đúng thật không thể nào tưởng tượng được.
Nếu được đi theo một người như vậy làm người hầu, Trần Phúc Thọ hắn đây cũng rất sẵn sàng nguyện ý, chỉ e trong mắt của những vị thiên kiêu như Trần Vân Thanh này, không có xem trọng một người như Trần Phúc Thọ hắn mà thôi.
"Phúc Thọ...! Phúc Thọ trang chủ..! Có chuyện gì chúng ta có thể từ từ thương lượng, từ từ thương lượng..!"
Lăng Tiến nở một nụ cười quá sức là chân thành đối với lại Trần Phúc Thọ lên tiếng nói, thái độ bây giờ so với lại trước đây hất hàm sai khiến là khác nhau một trời một vực.
Bây giờ trong lòng hắn khá là vui, là vui vẻ nhất từ khi đặt chân đến Trần Gia Trang nơi đây.
Vì hắn chỉ phải đối mặt với lại Trần Phúc Thọ, mà không phải là tên sát tinh Trần Vân Thanh kia.
Người này tuy không dễ đối phó, nhưng có hơi hướng con buôn, mọi chuyện đều có thể thông qua thương lượng để giải quyết vấn đề.
Còn với Trần Vân Thanh bên kia, Lăng Tiến hắn thật sự không có nắm chắc.
Người thanh niên này quá ư vô tình cùng khắc nghiệt, trên người của y dường như không có điểm yếu gì có thể nắm lấy được.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc