Kế hoạch lần này, ngoài việc cải trang thành con gái ra, còn một việc cực kỳ quan trọng nữa là phải làm sao đem tu vi của mình che giấu, nếu mà không làm như vậy, sẽ làm lộ ra sơ hở rất lớn, có gần năm mươi phần trăm sẽ bị lộ tẩy.

Nhưng làm sao để che giấu thực lực chân chính của mình lại là một chuyện rất khó.

Ẩn Tức Quy Nguyên Pháp của Trần Vân Thanh hắn chỉ có tác dụng với Yêu Sĩ cảnh giới phía dưới, cao hơn nữa cũng là Yêu Sư nhất trọng sơ kỳ thôi, tu vi của đối thủ nếu cao hơn cảnh giới này, hắn không thể che giấu được.

Tiếc thay Thái Thượng Trưởng Lão của Hổ gia thực lực chính là cao hơn Yêu Sư nhất trọng sơ kỳ.

Trong hoàn cảnh khó khăn này, cũng may Trần Tú đưa cho hắn một bộ Liếm Tức Yêu Quyết cấp bậc lên tới Tam Giai, chỉ cần tu luyện đến cảnh giới tiểu thành, thì có thể qua mặt được Yêu Sư sơ kỳ cường giả soi xét.

Trần Vân Thanh hắn thiên phú về lĩnh ngộ Yêu Quyết rất cao, cộng thêm có sự giúp đỡ của Dung Thiên Thần Ngọc, hắn đã thành công tu luyện đến cảnh giới tiểu thành chỉ trong một thời gian ngắn, đem khí tức tu vi hạ xuống, vì vậy mới có thể qua mặt được Yêu Sư nhị trọng của Hổ gia, không thì lần này hắn nhiều khả năng toi mạng rồi.

"Vân Thanh sư huynh..! Chỉ là chuyện nhỏ, không có đáng nhắc tới..!" Trấn Tú xua tay không có dám nhận cái công lao này.

Ẩn Linh Quyết mà hắn đưa cho Trần Vân Thanh tu luyện, đúng thật là rất tốt, có điều nó cũng rất khó luyện, Trần Tú hắn phải mất một năm trời mới đem nó tu luyện đến cảnh giới nhập môn, mất hai năm tiếp theo mới đem nó tu luyện đến cảnh giới tiểu thành.

Kể ra như vậy, cũng để nói tuy mình đưa công pháp này cho Trần Vân Thanh, nhưng Trần Vân Thanh nếu không có thông tuệ hơn người, cũng không thể trong một sớm một chiều tu luyện thành.

Được như bây giờ, tất cả đều là Trần Vân Thanh cố gắng nắm giữ, hắn thật không có giúp được gì nhiều cho lắm, Trần Vân Thanh nếu muốn cảm ơn, vậy y bảy cảm ơn mình trước đi.

"Ò..Ó...O...!"

"Mới đó mà đã hai giờ sáng rồi hay sao..? Thời gian trôi đi cũng quá nhanh..!" Tiếng gà gáy vang lên cắt đứt câu chuyện của Trần Tú cùng Trần Vân Thanh hai người.

Trần Vân Thanh nhìn lên bầu trời, kinh nghiệm cho hắn biết bây giờ đã là hai giờ sáng, hắn nhớ mình chỉ ở trong La Lâm Thương Hội một chút rồi rời đi, ra được đến nơi đây thì đã hai giờ rồi, không bao lâu nửa Mặt Trời sẽ mọc lên mà thôi, hắn không khỏi có chút cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh.



"Trần Tú..! Đợt trước tôi bảo anh điều tra về Cái Bố Tông phân bộ ở Chấn Nam Thành này, anh điều tra đến đâu rồi..?" Trần Vân Thanh quay lại, hỏi Trần Tú về vấn đề này.

Khoảng gần lúc trời sáng như thế này, cũng là lúc thích hợp nhất để giết người, vì khoảng thời gian này nhiều người đã lâm vào ngủ say, tính cảnh giác của con người cũng được hạ xuống mức độ thấp nhất, đánh một cái cho đối phương không kịp chuẩn bị, sẽ trăm lần trăm thắng.

Trần Vân Thanh hắn là chưa bao giờ quên được chuyện mình bị đám người Cái Bố Tông kia hãm hại nhiều lần.

Những phân hội khác của Cái Bố Tông Trần Vân Thanh hắn vì sợ uy danh của Cái Bố Tông có thể không cùng bọn chúng tính toán, nhưng phân đàn của bọn chúng ở nơi đây, hắn nhất định phải diệt, không diệt đám người này, hắn là nuốt không trôi cơn giận.

Thời gian qua vì bận rộn quá nhiều chuyện, nên hắn chưa có thời gian tính toán với đám ăn mày này, bây giờ đã rảnh tay, cũng là lúc cùng bọn chúng tính toán cho đủ số vốn lẫn nợ.

"Vân Thanh sư huynh..! Ta đã điều tra ra, Cái Bố Tông phân đà tại Chấn Nam Thành nơi đây có hơn năm trăm thành viên, bọn chúng thường lấy Lạc Hoàng Miếu phía Nam thành nơi này làm hang ổ, cách chúng ta thật không có xa..!" Chuyện này Trần Tú vẫn rất để tâm, điều tra tin tức cũng khá là chính xác, phòng lúc Trần Vân Thanh nỗi lên hứng thú muốn hỏi đến chuyện này.

"Nếu đã như vậy..Không cần chờ thêm làm gì, chúng ta lập tức xuất phát đi thôi..!" Nam Lạc Hoàng Miếu, Trần Vân Thanh hắn còn cho là địa điểm xa xôi cái gì, nhưng không nghĩ ra nó cách mình không đến mười cây số, từ đây đến đó là không có mất bao nhiêu thời gian.

Cũng phải nói thêm vì chạy nhanh thoát khỏi sự uy hiếp của mấy tên Hổ gia kia, hai người bọn họ chạy bậy chạy bạ, vô tình lại đi đúng hướng Nam nơi này, đây âu cũng là ông trời sắp đặt sẵn, cũng có thể là khí số của đám người này đã hết, mới có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.

"À..Phải rồi..! Thực lực của bọn chúng tại phân đà nơi đây như thế nào..?"

Đi được nữa đường, Trần Vân Thanh mới nhớ ra được mình còn chưa có hỏi Trần Tú một chuyện, cũng là chuyện quan trọng nhất về thực lực của đám người Cái Bố Tông đồn trú tại nơi này.

Nếu không biết cụ thể thực lực của đối phương ra làm sao mà cứ cắm đầu cắm cổ chạy đi vào, khi ấy hậu quả không cần nói cũng biết sẽ thảm khốc đến như thế nào.

Dù nơi đây chỉ là một cái Phân Đà nhỏ của Cái Bố Tông, nhưng cả mấy ngàn năm là môn phái đứng đầu Nam Hoang Chi Địa, cũng đâu phải một người Yêu Sĩ tứ trọng như mình có thể xem thường.



Lần này mình cũng thật là quá sơ ý, chuyện như vậy sau này không nên lập lại lần thứ hai mới được..! Trần Vân Thanh tự căn dặn mình một câu.

"Vân Thanh sư huynh..! Tôi đã điều tra qua, bên trong Phân Đà này có tám vị Yêu Sĩ bát trọng, cùng hai tên Yêu Sĩ cửu trọng..!"

Trần Tú không có báo ra số lượng Yêu Sĩ thất trọng, vì hắn cảm thấy không có cần thiết cho lắm, chiến lực của Trần Vân Thanh bây giờ, cùng những thủ đoạn mà y nắm giữ, đã không cần phải kiên kỵ lắm Yêu Sĩ thất trọng nữa rồi..

"Thực lực của anh..?" Trần Vân Thanh dừng lại, khẽ hỏi Trần Tú một câu khá là thật lòng.

"Vân Thanh sư huynh..! Hai tên Yêu Sĩ cửu trọng cùng tám tên Yêu Sĩ bát trọng tôi có thể giải quyết được..!"

Trần Tú đương nhiên là hiểu Trần Vân Thanh muốn hỏi về chuyện gì, hắn là thật thà lên tiếng trả lời. Chuyện đã đến bây giờ, hắn trong lòng cũng hiểu rõ ràng Trần Vân Thanh đã biết mình không phải là Yêu Giả cảnh giới, cố gắng ngụy trang cũng chỉ làm cho mình thêm mất mặt, đồng thời Trần Vân Thanh cũng sẽ không có tin tưởng mình như xưa nữa.

"Như vậy đi..! Đến nơi đó tôi làm ra một cái Trận Pháp, giam cầm lại mấy trăm người của Cái Bố Tông lại, còn mười người kia anh dẫn bọn họ đi ra xa khu vực, sau đó xử lý sạch bọn họ..!" Trần Vân Thanh lên một cái kế hoạch, sau đó đem ra bàn với lại Trần Tú.

"Vân Thanh sư huynh..! Chuyện này không phải vấn đề gì lớn, anh hãy giao mười người đó cho tôi đến xử lý..!" Trần Tú vỗ ngực cam đoan lên tiếng.

Trong lòng Trần Tú bây giờ cũng là thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ Trần Vân Thanh cố gắng hỏi cho ra lẽ tu vi của mình, khi đó hắn ở vào hoàn cảnh rất khó xử, nói cũng không được mà không nói cũng không xong, may mắn là Trần Vân Thanh chỉ hỏi đến là dừng, không tiếp tục truy vấn đến cùng nữa.

"Sau khi anh đưa mấy người đó giết.. ! Dọn dẹp sạch sẽ nơi này rồi đi lên Mân Việt Quận Thành trước đi..!" Trần Vân Thanh ngẫm nghĩ một chút, rồi lên tiếng nói tiếp.

"Đi Mân Việt Quận Thành..?"

Trần Tú nghe Trần Vân Thanh nói như vậy, đang bước chân đi không khỏi ngừng lại một chút, tràn đầy ngạc nhiên không hiểu lên tiếng hỏi lại.


"Phải..! Anh đi đến Mân Việt Quận Thành, việc phải làm đầu tiên là đứng vững bước chân ở nơi đó, sau đó chờ tôi đi lên sắp xếp chuyện tiếp theo..!"

Trần Vân Thanh đã suy nghĩ kỹ, lấy thực lực của mình hiện nay, Chấn Nam Thành nơi đây đã không có đủ dung nạp mình nữa rồi, không sớm thì muộn, hắn cũng sẽ đi đến bầu trời rộng lớn hơn là Mân Việt Quận Thành.

Ở đó hắn lạ nước lạ cái, không có quen bất kỳ ai cả, thế cho nên mới cần một người dẫn đường như Trần Tú, có Trần Tú ở Mân Việt Quận Thành sắp xếp mọi chuyện sẵn sàng, lên đó hắn cũng sẽ không có bở ngỡ.

"Vân Thanh sư huynh...! Anh không cần tôi ở lại Chấn Nam Thành giúp đỡ anh nữa sao?"

Thì ra Trần Vân Thanh muốn hắn đi lên Mân Việt Quận Thành là vì muốn bảo hắn đi đánh tiền trạm, vậy mà hắn còn tưởng mình đã làm sai chuyện gì, làm Trần Vân Thanh không vừa ý, muốn đuổi hắn rời khỏi bên cạnh mình nữa, làm hắn lo lắng một hồi không đâu.

Nhưng đồng thời hắn cũng không khỏi nghi hoặc, ở Chấn Nam Thành nơi đây Trần Vân Thanh còn nhiều chuyện phải làm, đang rất là cần dùng người, hắn đi rồi, Trần Vân Thanh phải dựa vào ai để giúp y làm việc đây?

Không lẽ là dựa vào Trần Hành cùng Trần Phục hai tên đó? Nghĩ đến hai người này, Trần Tú không khỏi lắc đầu, hai người này chỉ là hạng người thông minh vặt, bảo làm chuyện nhỏ còn có thể làm được, nhưng giao hai tên này làm chuyện lớn, sẽ đổ bể hết.

Trần Vân Thanh nên suy nghĩ lại một chút chuyện này đi mới được.

"Chuyện này anh có thể yên tâm...! Chấn Nam Thành ở đây chỉ còn một chút chuyện nhỏ, tôi có thể xử lí được..!"

Nếu là trước đây khi còn là Yêu Giả cảnh giới, Trần Vân Thanh hắn đúng là cần dựa vào những người như là Trần Tú giúp mình làm việc, nhưng bây giờ, thực lực của hắn đã cao, tuy không thể nói rằng mình ở Chấn Nam Thành này có thể đi ngang, nhưng tự bảo vệ mình thì không có vấn đề gì quá lớn, theo thời gian trôi đi, thực lực của hắn chỉ có càng ngày càng mạnh, sẽ không có ai có thể làm gì được mình.

Quan trọng một chuyện là hắn cũng không còn ở lại Chấn Nam Thành thời gian quá lâu, cao nhất là vào ngày rằm tháng giêng năm sau, khi kết thúc Tân Niên Hội Võ, hắn đạt được một cái danh ngạch, thì sẽ nhanh chóng lên đường, tính toán kỹ ra, hắn chỉ còn ở lại Chấn Nam Thành nơi này chỉ hơn một tháng nữa mà thôi.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play