Với thân phận cũng như địa vị hiện tại của Trần Túng Quyền tại Trần Phủ, đừng nói là nạp thêm một người thiếp, dù nạp thêm trăm người cũng không có ai nói gì.
Nhất là người thiếp kia còn là sinh cho hắn một đứa con trai, vinh dự rất lớn, rước cô ta đi vào Trần Phủ cũng là điều hợp lý, như thế nào còn để mẹ con người đàn bà này ở tại bên ngoài, chuyện này thật sự là khó lý giải.
"Vân Thanh sư huynh...! Đây là vì vị thiếp kia của Trần Túng Quyền từng là một danh nữ tại Nam Hồng Viện..!" Trần Tú miệng hơi nhếch lên một chút.
Cái gọi là danh nữ, chẳng qua là gọi cho sang mồm chút, thường những danh nữ này bị người đời khinh miệt gọi là kỹ nữ, là gái xuất thán từ lầu xanh.
Theo như hắn điều tra được, Trần Túng Quyền một năm trước ra bên ngoài làm ít nhiệm vụ, tình cờ cứu được một cô gái trong tay của Chấn Nam Đạo.
Trần Túng Quyền vừa gặp cô gái này liền là động lòng, hai người trải qua thêm một ít sự cố sau, liền là đem lòng mến nhau, khi đó Trần Túng Quyền cũng là muốn có được một đứa con trai, nên rất nhanh liền sa đọa.
Qua một thời gian, Trần Túng Quyền liền biết cô gái này từng làm việc tại Nam Hồng Viện, nên có ý muốn bỏ cô ta đi kiếm người khác, nhưng mà đúng lúc cô gái này có tin vui, liền làm cho hắn thay đổi ý định, chờ cô ta sinh ra đứa bé kia là nam hay nữ rồi tính tiếp. Cứ thế hai người kia lằng nhằng cho đến bây giờ cũng chưa giải quyết được vấn đề gì.
Tin tức này đều là bí tân, Trần Tú hắn dám bảo đảm, tại Chấn Nam Thành nơi này, không có bất kỳ người nào nắm rõ tin tức này qua hắn cả.
"Nha..Cũng chẳng trách..!" Danh nữ Nam Hồng Viện nỗi tiếng gần xa, ai cũng hiểu những người bên trong là làm ngành nghề gì mà.
Trần Vân Thanh hiểu Trần Túng Quyền là hạng người khá trọng mặt mũi, như truyền ra chuyện mình có con với lại một kỹ nữ, không khó cũng có thể đoán được người ngoài sẽ cười nhạo ông ta đến như thế nào.
Càng đừng nghĩ đến chuyện Trần Túng Quyền sẽ rước cô gái này qua cửa nạp thiếp, cao lắm cũng là nghĩ cách đưa con trai hắn đi vào Trần Phủ mà thôi, nói không chắc vì giữ kín chuyện này.....
Tóm lại cũng thật sự là không may cho người con gái kia.
"Trần Tú..! Anh tiếp tục điều tra cho ta vị trí đám người Cái Bố Tông tại Chấn Nam Thành nơi đây... Nhất là cái tên Chữ Hách..!"
Tiếp nhận địa đồ chỉ dẫn đến căn nhà vị thiếp mà Trần Túng Quyền đang bao dưỡng kia sau, Trần Vân Thanh nhớ đến một chuyện, liền muốn Trần Tú đi làm.
Cái Bố Tông! Một cái ăn mày tổ chức, cũng là một cái tình báo rất cường đại tổ chức, đây là một môn phái rất là cường đại tại Nam Hoang Chi Địa nơi đây, chỉ kém thực lực của Nguyệt Ảnh Lâu đôi chút.
Loại bá chủ thế lực như thế này, Trần Vân Thanh hắn liền không muốn dây vào nhất, cũng không dám đi tìm bọn chúng phiền toái.
Đáng tiếc trên đời này có nhiều chuyện không được như ý nghĩ của hắn, đám người Cái Bố Tông này ăn không rảnh rỗi muốn đưa Trần Vân Thanh hắn vào chỗ chết.
Hắn là chưa bao giờ quên Hàn Lịch từng nói cho hắn biết, sở dĩ tên kia biết được hắn diệt Hàn Đan, tìm được đến vị trí chính xác của hắn, cũng là do một tên Cái Bố Tông đệ tử tên là Chữ Hách đến bán tin tức cho y biết.
Hắn không hề đắt tội với lại đám người Cái Bố Tông này, nhưng bọn chúng một hai muốn đối phó với lại hắn, hắn không thể không phản kích.
Thời gian tại Chấn Nam Thành nơi đây mỗi khi đi ra ngoài, hắn liền có ý định đi tìm nghe ngóng tin tức về Cái Bố Tông cùng Chử Hách, rất tiếc cũng không được như ý, đám người này trốn quá nhanh, hang ổ của bọn chúng nơi nào hắn cũng không hề biết.
Trần Tú người này rất thần bí, lại điều tra tin tức một sự việc hết sức linh thông, hy vọng có thể giúp hắn tìm ra đám người này. Hắn trong lòng có dự cảm, như không đem đám người này diệt đi, có rất lớn khả năng mình sẽ gặp họa lớn vì đám người này..
"Vân Thanh sư huynh.....! Ta sẽ cố gắng hết sức...!"
Trần Tú khi nghe Trần Vân Thanh nói muốn hắn điều tra về Cái Bố Tông đám người này, không hiểu sao thân hình lại chấn động một cái, trong ánh mắt hiện lên tia sáng kỳ lạ.
Những cái này phản ứng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, như không phải là người hiểu Trần Tú cũng như luôn quan sát nhất cử nhất động của Trần Tú, sẽ không thể nào phát hiện ra được đâu.
"Tôi chờ tin tốt lành của anh..!" Trần Vân Thanh gật đầu.
Đối phó với lại Cái Bố Tông, Trần Vân Thanh hiện tại không có cái loại bản lĩnh này, nhưng diệt đi một cái phân đà nho nhỏ của Cái Bố Tông tại Chấn Nam Thành nơi đây, chắc cũng không có khó khăn gì.
Theo như hắn hiểu được, Cái Bố Tông chân chính cường đại lực lượng là tại Đại Hán Vương Quốc Trường An Thành, nơi đó mới là tổng đà chính của Cái Bố Tông, cao thủ như mây.
Còn các phân đường, phân đà, thực lực không phải rất cao, nhất là một nơi hẻo lánh như Chấn Nam Thành này, bọn chúng sẽ không đặt nhiều tâm huyết đi vào.
"Trần Tú.....! Anh giúp đỡ ta nhiều như vậy...Thực ra là muốn có được cái gì..?"
Nhìn thấy Trần Tú bước chân đã sắp rời khỏi cửa chính, Trần Vân Thanh ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên lên tiếng hỏi một câu.
Trần Tú! Người này quá thần bí, đây là một người mà hắn không nhìn ra được sâu cạn nhất từ khi đi đến Nam Hoang Chi Địa nơi đây, trí tuệ của y thuộc hàng nhất lưu, tài năng điều tra tin tức thì không cần phải nói, còn tu vi, dù là Trần Vân Thanh hắn tu luyện Dung Thiên Quyết có thể nhìn ra được vượt qua mình một cái đại cảnh giới, vẫn không thể nào nhìn ra được thực lực của Trần Tú là như thế nào.
Một đại nhân vật như thế kia, theo hắn nghĩ nếu muốn y liền làm chủ Mân Việt Quận cũng không có vấn đề, sao lại đi theo một cái Yêu Sĩ cỏn con không mấy nổi bật tại Chấn Nam Thành như hắn đây.
"Vân Thanh sư huynh...! Ta muốn thực hiện mộng tưởng của mình..!"
Trần Tú bước chân hơi có chút khựng lại, gương mặt cũng có chút biến ảo, nhưng rất nhanh, hắn khôi phục lại như bình thường, cung kính đối với lại Trần Vân Thanh trả lời một câu, sau đó liền quay đầu đi thẳng.
"Bên cạnh ta có thể giúp anh thực hiện được mộng tưởng cử mình sao..?" Chờ Trần Tú đi một hồi lâu, Trần Vân Thanh mới thu lại ánh mắt lẫm nhẫn nói một câu.
Theo như lời nói bên trong của Trần Tú chính là như thế, y nghĩ tại bên cạnh của Trần Vân Thanh hắn liền có thể giúp mình thực hiện được mộng tưởng.
Nhưng mộng tưởng của tên này là gì, lớn đến như thế nào, như vậy thì hắn không thể nào biết được.
Cũng không biết Trần Tú này xem trọng hắn tại điểm nào, lại có thể bỏ qua những đại nhân vật tại Mân Việt Quận hay Cổ Loa Thành trên kia, đi theo hắn đây...
...
"Tiểu Diễm...! Em có chuyện gì liền nói ra đi, thiếu gia anh sẽ giúp đỡ ngươi hết mình mà..!" Đang là dùng cơm trưa một cách ngon lành, Trần Vân Thanh không khỏi không thả đũa xuống thở dài một tiếng hỏi.
Ai trong hoàn cảnh của hắn, đang ăn lại có người nhìn chằm chằm, người này còn là một cái tuyệt sắc mỹ nữ cấp bậc, cũng sẽ nuốt cơm không vào.
Ngô Tiểu Diễm này cũng là, cô ta cùng hắn tại bên nhau thời gian không ngắn, cũng nên là hiểu tính cách của hắn phải thắng thắn mới tốt chứ.
Đằng này cứ thậm thà thậm thụt, làm hắn quá là mất hứng, xem ra tại khi nha hoàn này xấu xí, hắn còn thấy thoải mái hơn một chút, giờ xinh đẹp rồi, cái gì cũng không được tự nhiên, làm hắn có chút phiền toái.
"Thiếu gia..! Tiểu Diễm đúng là có chuyện muốn xin thiếu gia..!" Ngô Tiểu Diễm cúi lại đầu, âm thanh có chút nhỏ lại.
"Nói đi..!" Hắn đương nhiên là biết nha đầu này có chuyện, nếu không cũng không trưng ra thần sắc này.
"A Hồng cùng A Đào hai người....".
"Không sao! Nếu em không thích ta liền để bọn họ trở lại Nghênh Thanh Các!" Không chờ Ngô Tiểu Diễm nói hết câu, Trần Vân Thanh khoát tay một cái nói.
Ngô Tiểu Diễm ngập ngừng như thế kia hắn còn nghĩ là cô ta có chuyện trọng đại gì muốn cầu xin hắn đây, hóa ra là cái chuyện này.
Hắn là biết đến nha đầu Ngô Tiểu Diễm này không thích hai cô gái kia tại bên trong biệt viện này từ lâu, cô gái này là muốn tự tay làm mọi công việc bên trong biệt viện cũng như chăm sóc cho hắn, lúc trước như không phải nha đầu này bị đánh trọng thương, cùng với lại hắn ép buộc, cô ta cũng sẽ không có đồng ý để hai người A Hồng tiến đến chăm sóc mình.
Bây giờ Ngô Tiểu Diễm đã xem như khá hơn, có thể hoạt động được bình thường, với tính cách của cô ta, thế nào cũng là sẽ đem hai người kia đuổi đi, để mình độc chiếm công việc tại cái biệt viện này.
Đây là chuyện quá nhỏ, hai người kia hắn mướn về chủ yếu là để chăm sóc cho Ngô Tiểu Diễm, xem như là nha hoàn của Ngô Tiểu Diễm cũng được, như Ngô Tiểu Diễm mà không muốn, có thể đuổi bọn chúng đi, không cần hỏi ý kiến của hắn đâu.
"Thiếu gia...Không phải...Ta là muốn giữ hai người này lại...!"
Ngô Tiểu Diễm nghe Trần Vân Thanh lời nói, liền là biết vị thiếu gia này hiểu lầm ý của mình, nàng là lắc đầu liên tục, lí nhí lên tiếng xin xỏ.
Hai người A Hồng cùng A Đào này, nói thật mấy ngày trước khi thiếu gia đưa bọn họ đến nơi đây chăm sóc nàng, nàng trong lòng đúng thật sự là có chút phản cảm cùng không muốn.
Nhưng theo mấy ngày ở chung, nàng liền bị tính cách chăm chỉ cũng như quan tâm của hai người này thuyết phục, dần trở thành bằng hữu khá thân.
Trong một lần vô tình nàng nghe bọn họ hai người nói lần này nếu như trở lại, bọn họ hai người sẽ phải đi vào Nam Hồng Viện làm danh nữ, đây là Nam Hồng Viện bà chủ đã chấm hai người, không thể nào làm khác được.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc