Ân! Như Ngô Tiểu Diễm trở nên vô tình..!

Trần Vân Thanh nghĩ đến khả năng này, giả như Ngô Tiểu Diễm không còn là một cô gái ngốc nghếch vì người khác không màng tất cả như hiện tại, mà trở nên vô tình vô nghĩa như những gì hắn mong muốn, liệu hắn có vì Ngô Tiểu Diễm bất chấp tất cả, cũng như yêu mến cô gái này như hiện tại hay là không đây?

Câu trả lời cũng rất là khó nói.

Quả nhiên, tất cả chuyện gì trên đời này cũng đều có tốt xấu hai mặt cả, chuyện sau này cứ để thuận theo tự nhiên đi.

"Thiếu gia..! Thiếu gia..! Khoan đi đã..!". Đưa mắt nhìn Trần Vân Thanh rời đi, Ngô Tiểu Diễm nhớ đến chuyện gì, liền cất tiếng gọi lại một chút.

"Tiểu Diễm! Em lại có chuyện gì?" Trần Vân Thanh nghe lời nói của Ngô Tiểu Diễm cũng liền là quay lại.

"Thiếu gia! Anh có thể nói cho em biết, trên mặt của em là có chuyện gì hay không?" Ngô Tiểu Diễm lí nhí lên tiếng hỏi.

Trên mặt của nàng hiện tại bị băng lại kín mít, chỗ vết bớt như bị bỏng trước đây có chút rát, có chút mát lạnh, có chút thư thái, nói chung loại cảm giác này rất là khó nói.

Nàng nhớ rất rõ ràng, không lâu trước đây, mình bị thương là tại trên mông cùng trên lưng mà thôi, trên mặt không có cái gì đáng kể cả, thiếu gia này đem gương mặt nàng băng kín mít thế này là có ý gì đây?

Còn là căn dặn nàng không cần động đến trên mặt quá nhiều lần nữa?

Chuyện này nàng đã ôm một bụng nghi hoặc từ lâu, nhưng chưa có cơ hội hỏi, nhân lúc vị thiếu gia này đã làm xong mọi chuyện, nàng không khỏi kìm chế được sự hiếu kỳ trong lòng.

"Cái này nha! Chờ ít hôm nữa, tháo nó ra em liền sẽ biết thôi, yên tâm đi. Đây hoàn toàn là một chuyện tốt, không phải chuyện gì xấu!" Trần Vân Thanh mỉm cười, ghé lại trên giường, nhìn kỹ lại trên gương mặt của Ngô Tiểu Diễm lần nữa, vui vẻ lên tiếng nói.

Băng bó trên gương mặt của Ngô Tiểu Diễm, là vì hắn làm một chút giải phẫu trên gương mặt của cô ta.

Không phải trước đây Ngô Tiểu Diễm luôn luôn tự ti về dung mạo của mình hay là sao?

Nhân lần này cơ hội Ngô Tiểu Diễm bị thương, hắn liền làm luôn chuyện xóa cái bớt trên mặt cô ta, chờ sau khi Ngô Tiểu Diễm tháo nó ra, gương mặt của cô ta sẽ hoàn toàn khác, sẽ là một đại mỹ nhân nghiên nước nghiên thành, đến khi đó, còn có ai dám chê cười nhan sắc của Ngô Tiểu Diễm nữa hay không đây.



Đương nhiên, những cái này hắn tạm thời không thể cho Ngô Tiểu Diễm biết được, đây là hắn muốn cho Ngô Tiểu Diễm một cái niềm vui ngoài ý muốn.

"Không nói thì thôi!" Ngô Tiểu Diễm xụ mặt lại một cái.

Như vị thiếu gia này đã nói không phải chuyện gì xấu, nàng tuyệt đối tin tưởng ngài ấy, Nàng cũng không có thêm cái gì cả.

Như không phải như lời thiếu gia nói, là chuyện xấu cũng chẳng sao, nàng từ nhỏ vốn đã xấu xí, có bị thêm vết thương nào trên mặt, cũng liền như thế mà thôi, cũng không làm cho mọi người nhìn nàng với ánh mắt khác, chỉ cần ngài ấy không có đuổi nàng đi là được rồi.

"Hai người các cô đi vào đi!" Trần Vân Thanh hướng ra bên ngoài kêu gọi một tiếng.

"Vân Thanh công tử! Có chuyện gì xin căn dặn!" Bên ngoài A Lan cùng A Đào trong trang phục người hầu, tiến vào bên trong phòng của Trần Vân Thanh, cung kính chờ lệnh.

"Từ hôm nay cho đến khi Tiểu Diễm khỏi bệnh, hai cô liền tại bên cạnh chăm sóc cho cô ta, bất kỳ cô ấy yêu cầu cái gì, đều phải đáp ứng, có biết hay không?" Trần Vân Thanh nhàn nhạt lên tiếng nói.

Hai người này vốn chỉ là bình thường không có tu vi gì người, là do hắn hắn nhờ Trần Tú tại bên ngoài một cái gọi là Nghênh Thanh Các, chuyên đào tạo, kinh doanh về nha hoàn phục vụ các thứ tìm về.

Mục đích cũng chỉ có một, muốn hai người này phải chăm sóc tốt cho Ngô Tiểu Diễm, đến khi cô ta lành lặn mới thôi.

Đây cũng không thể làm gì, Trần Vân Thanh hắn là một nam nhân, chăm sóc cho Ngô Tiểu Diễm một chút chuyện bên ngoài còn được, những chuyện tế nhị khác, cần có nữ nhân đến làm, hơn nữa hắn vẫn còn nhiều chuyện phải làm, không thể ở mãi bên cạnh Ngô Tiểu Diễm cho được.

"Vâng! Vân Thanh công tử!"

A Lan cùng A Đào hai người được đào tạo bài bản, lễ phép ngôn từ cho đến hành động là không thể nào chê vào đâu được, chỉ cần nghe Trần Vân Thanh mở miệng, hai người bọn họ liền là biết mình cần phải làm những cái gì rồi.

"Thiếu gia.. Em..!"

Nghe Trần Vân Thanh gọi người đến phục vụ, đang liu riu chợp mắt Ngô Tiểu Diễm liền là tỉnh như sáo, quay mặt trở ra kiên quyết phản đối.



"Em nghe theo lời thiếu gia sắp xếp!"

Khí thế hùng hồn của Ngô Tiểu Diễm ngay lập tức bị đánh cho tan rã, nàng không dám nói cái gì cả, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Trần Vân Thanh.

Có thể phản đối làm sao được, khi mà bên trong ánh mắt kia của Trần Vân Thanh đã nói rõ ràng, không được cãi lại, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng, thôi thì tạm thời nghe theo sự sắp xếp của y đi, chờ khi nàng khỏe lại, đuổi hai người này rời đi cũng không có muộn.

"Két..!".

"Nói đi! Chuyện lần này tìm hiểu đến đâu rồi!" Ra bên ngoài, đem cửa phòng đóng lại, Trần Vân Thanh nhàn nhạt lên tiếng đối với lại Trần Tú đang chờ sẵn tại nơi đây hỏi.

"Hồi Vân Thanh sư huynh! Lần này Tiểu Diễm cô nương gặp nạn, là do một tay của Chấp Pháp Đường Quản Sự Trần Cán xếp đặt, mục tiêu chính là muốn nhắm vào Vân Thanh sư huynh anh!" Không còn gấp gáp như hồi sáng chạy đến hội báo với lại Trần Vân Thanh nữa, lần này Trần Tú một bộ khá là bình tĩnh, đầu đuôi lời nói liền rõ ràng mạch lạc.

"Nói tiếp đi..!" Trần Vân Thanh nhàn nhạt lên tiếng.

Trần Cán của Chấp Pháp Đường lần này ra tay với lại Trần Vân Thanh hắn, đây là một chuyện bất ngời Không hề nhỏ, trong lòng của hắn vừa rồi cũng là chấn động liên tục, không có bình tĩnh như bên ngoài.

Nhưng suy nghĩ một chút, hắn liền là biết được, chuyện này không có đơn giản như bề ngoài, hắn cùng Trần Cán không quen, thậm chí chưa hề tiếp xúc lấy một lần, tên kia sẽ không thể nào vô duyên vô cớ đi đối phó với lại Trần Vân Thanh hắn cho được, đằng sau chuyện này, chắc chắn liền sẽ có một cái nguyên nhân khác mà hắn chưa hề hay biết.

"Vân Thanh sư huynh! Phía sau chuyện này, theo tôi điều tra được biết, là do Trần Côn tại phía sau lưng giở trò, tên này đến tìm Trần Cán, đưa cho Trần Cán một số tiền không nhỏ, nhờ Trần Cán cho người bắt Tiểu Diễm cô nương lại, mới có một chuyện như ngày hôm nay!" Trần Tú cung kính nói ra toàn bộ sự thật mà mình vừa điều tra xong cho Trần Vân Thanh biết.

"Trần Côn? Không nghĩ đến lại chính là mày!" Trần Vân Thanh ánh mắt sát ý lưu chuyển liên tục, lời nói ra âm lãnh như gió âm ty thổi về.

Đám người Mang gia nội gián này, Trần Vân Thanh hắn cũng liền đã có ý định trừ khử đi từ lâu, hắn biết mình biết quá nhiều bí mật của bọn chúng, bọn chúng sẽ không có bỏ qua cho hắn đây, tương tự, từ khi Trần Côn đến tìm người của hắn phiền toái, hắn trong lòng cũng là không bao giờ có ý định bỏ qua cho đám người này.

Thế nhưng thời gian trước trong lòng hết kiên kỵ cái này đến lo nghĩ cái khác, Không có trực tiếp ra tay với lại đám người này.

Lần đầu tiên hắn xuất thủ đánh trả đám người Mang gia là dựa vào tay của Tô Trục Lưu cách đây không lâu, bổn ý có thể qua lần này đem phần lớn Mang gia nội gián diệt đi, không nghĩ nữa đường lại chạy ra một con hổ Trần Huyền Phong đem kế hoạch của hắn phá hủy.



Trần Vân Thanh hắn những tưởng qua chuyện này, đám Mang gia sẽ biết điều một chương chút, co đầu làm người, không thì cũng nhanh chóng rời đi Trần Phủ để tránh tai họa sát thân, không có ai có thể ngờ, đám người này lại tiếp tục chạy ra bên ngoài gây sóng gió, một mực muốn dồn Trần Vân Thanh hắn vào con đường chết, nếu đã như vậy, cũng đừng có nên trách Trần Vân Thanh hắn tâm địa độc ác.

"Trần Cán tên kia hiện đang ở nơi nào?" Trần Vân Thanh tiếp tục lên tiếng hỏi.

Trần Côn đám người, Trần Vân Thanh hắn chắc chắn là phải diệt đi, nhưng Trần Cán tên này, hắn cũng không có bỏ qua. Tên khốn kiếp này vì một chút lòng tham, cam nguyện làm tay sai của Trần Côn đám người đối phó với lại hắn, hại Ngô Tiểu Diễm thê thảm như thế, hắn liền sẽ không bao giờ cho tên này chết tốt.

"Vân Thanh sư huynh! Hiện tại Trần Cán đang đi đến Trần Thái Thành biệt viện!..." Ngập ngừng một chút, sau đó Trần Tú liền là lên tiếng nói thêm.

"Trần Côn mấy người, hiện tại cũng đều ở lại nơi đó"

Cũng thật sự rất là trùng hợp, theo như tin tức mà hắn nhận được, sau khi diệt trừ Trần Vân Thanh kế hoạch Không thành công, Trần Côn đám người đều là tụ tập tại Trần Thái Thành biệt viện. Chuyện này có khả năng lớn không chỉ riêng một mình Trần Côn muốn đối phó với lại Trần Vân Thanh, mà cả Trần Thái Thành mấy người cũng có tham dự vào.

Hắn có chút không hiểu, Trần Côn cùng Trần Vân Thanh có thù oán khi còn tại Ngoại Viện Khu ai cũng biết, nhưng Trần Thái Thành, Trần Già đám người trước giờ cùng Trần Vân Thanh không có tiếp xúc, bọn họ hợp lại đối phó với lại Trần Vân Thanh với mục đích gì đây.

Nên nhớ hiện tại Trần Vân Thanh cũng là một cái Nội Viện khá có tiếng tăm đệ tử, như không phải là thù oán thao thiên, sẽ không có ai điên dại gì đi đắc tội với lại một người như thế này.

"Hắc hắc hắc..! Đến rất là đúng lúc! Tụ hợp cũng rất là hay!" Trần Vân Thanh trên miệng cười lạnh liên tục, âm trầm lên tiếng.

Trần Tú này tuy thần thông quảng đại, nhưng y cũng chỉ là một người bình thường, có một số chuyện bí mật tại bên trong, tên này khó có thể biết được hết tất cả.

Chuyện Trần Thái Thành đám người muốn đối phó hắn nguyên nhân, đây khá là bí ẩn, như không phải là người trong cuộc mà nói, rất là khó để mà rõ ràng bên trong nhân quả.

Trần Tú có thể đưa đến nhiều tin tức cho hắn như thế, cũng là đã vượt qua những gì hắn muốn quá nhiều đi rồi.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play