Thú thật tại sâu trong thâm tâm, nàng rất là muốn vì chuyện này mà làm cho Tô, Trần hai nhà đại chiến, làm, như thế sẽ lập được đại công cho Mang gia nàng, nàng là đã lập một công lao to lớn. Tên của Trần Tiên Phượng nàng cũng liền có thể lưu truyền sử sách.
Nhưng mà với một điều kiện kiên quyết đó là chuyện lần này không có ảnh hưởng gì đến cái mạng của nàng mới được a. Nhưng nhìn tình cảnh hiện tại, nàng bị cuốn vào quá sâu, dù hai gia tộc có giao chiến, nàng cũng không có lợi lộc gì, còn là người bị hai gia tộc đưa ra tế cờ đầu tiên.
Chuyện như thế này tuyệt đối là không được, nàng còn không cao thượng đến nồi vì Mang gia đem cái mạng của mình cũng hy sinh đâu. Thế nên nàng phải tự giải oan cho mình, phải vượt qua lần này kiếp nạn rồi tính sau.
"Được! Như cô đã nói như vậy! Tôi cũng không còn gì hỏi cô nữa!"
Tô Trục Lưu gật đầu liên tục đối với lại Trần Tiên Phượng, nhưng mà không ai chú ý, bên trong ánh mắt của hắn đang là chứa đầy đắc ý thần sắc.
'Tên tiểu tử này đang chơi trò gì?' Trần Huyền Phong trong lòng cực độ nghi hoặc.
Hắn nhìn người rất là chuẩn, tên Tô Trục Lưu này là một tên âm hiểm tiểu nhân lắm mưu nhiều kế, hắn là không có tin Tô Trục Lưu chỉ hỏi Trần Tiên Phượng những gì đó liền sẽ thôi.
Phía sau chắc sẽ có nhiều thủ đoạn còn chưa thi triển, không khéo người đệ tử này của hắn lần này liền sẽ lật thuyền trong mương mất rồi.
"Nếu như Trục Lưu công tử không còn chứng cứ gì nữa, xem ra chuyện lần này cũng chỉ là hiểu lầm, có thể...!"
"Trần gia chủ! Khoan đã! Vãn bối còn chưa có nói xong!"
"Được! Như vậy mời Trục Lưu công tử tiếp tục, nhưng ta nói trước, như công tử không đưa ra được bằng chứng gì xác đáng, như vậy hôm nay xin mời Trục Lưu công tử ở lại Trần Phủ làm khác vài hôm!" Trần Tiêu Thiên ánh mắt cực độ âm trầm, nhưng do tu dưỡng khá tốt nên bên ngoài lời nói của hắn trông cũng khá bình tĩnh.
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, hàm ý bên trong câu làm.khách kia của Trần Tiêu Thiên là có ý gì.
Trần Tiêu Thiên không những là nhất gia chi chủ, mà trên phương diện tu vi cũng là một đại tông sư, Chấn Nam Thành đệ nhị cường giả, từ trước đến nay ông ta đang nói, còn chưa có người nào dám đi ngắc lời của ông ta.
Ngay cả cao quý Thành Chủ đại nhân cũng là như thế, nhưng hôm nay, hắn lại bị một thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch cắt đứt lời nói giữa chừng, như thế chẳng khác nào đánh vào mặt Trần Tiêu Thiên một cái bạt tai.
Tất cả mọi người nơi đây đều hiểu, nếu như hôm nay Tô Trục Lưu không có bằng chứng khép tội Trần Tiên Phượng mà nói, người mà bị khép tội chính là y, chỉ sợ y không còn cái mạng để rời khỏi Trần Phủ này nữa đâu.
"Xin mời Nguyễn đại nhân!"
Tô Trục Lưu nghe âm thanh tràn đầy sát ý kia của Trần Tiêu Thiên không khỏi rùng mình một cái, nhưng nghĩ lại, hắn hiện tại đã leo lên lưng hổ, không thể nào xuống được, trừ đạt được mục đích của mình ra là không còn con đường khác có thể đi!
"Nguyễn đại nhân? Là Nguyễn đại nhân nào?"
Tất cả mọi người nhìn thấy Tô Trục Lưu cung kính hướng ra bên ngoài mời một người tên là Nguyễn đại nhân, cả đám đều là nghi hoặc nghị luận nói nhỏ.
Chấn Nam Thành này họ Nguyễn không được nhiều cho lắm, phần lớn đều là tập trung tại Phủ Thành Chủ bên kia, Thành Chủ của Chấn Nam Thành họ Nguyễn, nên y đem nhiều gia quyến đến nơi này định cư hay xếp đặt con em vào những vị trí quan trọng trong bộ máy chính quyền cũng không có gì lạ.
Khoan đã!
Tên Tô Trục Lưu này mời họ Nguyễn, còn là thần thái cung kính thế kia, không phải thật sự là mời người của Phủ Thành Chủ đến đây đó chứ! Tất cả mọi người không khỏi suy nghĩ.
"Xẹt..!".
"Trục Lưu công tử! Lần này cậu mời tôi đến đây là có chuyện gì? Cậu nên biết bên kia Nha Môn còn có rất nhiều chuyện cần tôi xử lý a!"
Không lâu sau, một người thanh niên tầm trên dưới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi mang phục sức bộ khoái có tu vi Yêu Sĩ bát trọng hậu kỳ đi vào. Y vừa đi vào, liền là gật đầu với lại Tô Trục Lưu một cái, nhìn ra được hai người là có một chút giao tình.
"Nguyễn đại nhân hạ cố đến đây, Không thể ra nghênh đón từ xa, xin Nguyễn đại nhân bỏ qua cho!"
Sau khi nhìn thấy người đi vào là ai, Trần gia đám người dưới sự dẫn đầu của Trần Tiêu Thiên, tiến lên nghênh đón, thần thái khá là khách khí, không có đem cái giá Trần gia gia chủ hay Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ đỉnh của mình ra.
Người đến nơi đây cao tầng Trần gia đều quen biết, tên họ đầy đủ của người này là Nguyễn Anh Tài, hiện đang là tổng bộ đầu của Nha Môn Phủ Thành, quyền lực cũng không phải nhỏ.
Quan trọng điểm y còn có một thân phận khác nữa là cháu ruột của Chấn Nam Thành Thành Chủ Nguyễn Văn Du hiện tại.
Nguyễn gia, đây là một trong những gia tộc lớn nhất tại Lạc Việt Vương Quốc nơi đây, chính trường Lạc Việt Vương Quốc đi nơi nào cũng có thể bắt gặp một hai người của Nguyễn gia.
Nhưng Mân Việt Quận nơi này thì đặt biệt nhiều, vì đây chính là địa bàn của bọn họ.
Có thể nói tại Mân Việt Quận nơi đây không có ai dám đắc tội với người của Nguyễn gia.
Dù không có quan hoàn là Nguyễn gia đệ tử, Nguyễn Anh Tài người này chỉ bình thường là tổng bộ đầu của Phủ Thành thôi, Trần gia cũng không dám đắc tội, Lạc Việt Vương Quốc nơi này gia tộc tông môn có chút nhiều, hoành hành trong bóng tối có chút bá đạo, nhưng tại bên ngoài, triều đình mới là chúa tể hết thảy.
Như dám đắc tội với triều đình, chỉ cần họ phái ra một chi quân đội, cái gì là thế gia, cái gì là tông môn đều tan thành mây khói hết.
May mắn còn sống thì cũng chỉ có thể chạy vào rừng sâu núi thẳm làm Đạo Phỉ sống qua ngày, nên các thế lực bên ngoài có lưu truyền với nhau, dù đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với người của triều đình chính là như thế.
Cũng may triều đình không có quá lớn xen vào ân oán của các thế lực bên trong, chỉ cần trong bóng tối tiến hành, không gây ra quá nhiều náo loạn, cũng không có người đến trình báo, mọi chuyện liền có thể từ lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, hàng năm chỉ cần đưa lên đủ số thuế má không thiếu đồng nào là được rồi.
'Nguyễn Anh Tài lần này đến đây là muốn ra tay xen vào ân oán Trần, Tô hai nhà hay sao?' Bên ngoài khá cung kính với lại Nguyễn Anh Tài, nhưng bên trong, Trần Tiêu Thiên cùng Trần gia cao tầng ý nghĩ xoay chuyển ngàn vạn đầu.
Phủ Thành Chủ trước giờ không bao giờ đi xen vào ân oán giữa các thế lực, Không chỉ là tại Chấn Nam Thành này, mà dường như tất cả những tòa thành trì khác trên Nam Hoang Chi Địa này vốn là như thế.
Nó là đã trở thành một cái quy tắc ngầm giữa triều đình cùng các thế lực.
Nhưng hiện tại, Nguyễn Anh Tài đến nơi đây, còn là do Tô Trục Lưu mời đến, bên trong không biết có cái gì mờ ám, liệu có phải là muốn đưa Trần gia bọn họ vào con đường chết hay là không? Chuyện này thật sự là đáng lo ngại.
"Các ông có thể an tâm! Lần này tôi đến đây chỉ là để làm chứng, không có ý xen vào ân oán của các ông!" Như là nhìn ra được trong lòng đám người Trần gia này lo , Nguyễn Anh Tài liền là nhàn nhạt lên tiếng nói.
Triều đình không xen vào ân oán thế gia, miễn là không có người đến báo án, làm lớn chuyện, hắn đây tuy là Nguyễn gia đệ tử, thế lực thao thiên.
Như không có mệnh lệnh bên trên, cũng không có giám đem quy tắc này phá hủy, lần này mục đích hắn đến đây chỉ là để làm chứng.
Là do Tô Trục Lưu tên tiểu tử kia mời hắn đến nơi này.
Nói thật qua chuyện này khi trở về thế nào hắn cũng bị vị kia thúc thúc mắng cho một trận, còn có khả năng bị phạt nữa, chuyện làm đến nơi đến nơi đây làm chứng hắn cũng chẳng muốn đến làm gì.
Nhưng trên đời này không phải bất kỳ chuyện gì Nguyễn Anh Tài hắn muốn là được, người bên trong tu luyện giới, có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ Không thể nói nên lời được.
"Làm chứng?"
Lần này không chỉ là Trần gia, mà ngay cả Tô gia người cũng là kinh ngạc không thôi, không biết Nguyễn Anh Tài này bên trong hồ lô đang chứa loại thuốc gì nữa.
Có điều hiện tại vui vẻ nhất chính là Tô Học Sinh cùng Trần Tiêu Thiên, hai người bọn họ trên miệng khẽ cười một cái.
Bất kể Nguyễn Anh Tài lần này đến là có mục đích gì, chỉ cần có mặt tên này tại đây, hai bên gia tộc bọn họ dù có muốn, cũng liền không thể khai chiến ngày hôm nay được rồi.
Ai lại đang lúc có mặt của quan chức cấp cao triều đình lại đi tàn sát lẫn nhau bao giờ, hiện tại bọn họ chỉ cần bình thản xem diễn biến tiếp theo nó sẽ như thế nào mà thôi.
"Các vị Trưởng Lão! Nguyễn đại nhân hôm nay đến đây là do tôi mời đến, mục đích chính là chứng minh Trần Tiên Phượng nói dối, cô ta chính là người sát hại Tô, Trần đệ tử, cướp đi Song Giác Báo tại Giác Báo Sơn!" Tô Trục Lưu biết, hiện tại đã đến lúc mình lên sàn diễn được rồi, hắn liền tiến lên, hùng hồn lên tiếng nói.
"Tô Trục Lưu! Mày nên đưa ra bằng chứng rõ ràng, nếu như không, hôm nay dù có Nguyễn đại nhân ở đây, tôi cũng sẽ không tha cho mày đâu!" Trần Tiên Phượng gằn giọng lên tiếng.
Từ khi Nguyễn Anh Tài này đến đây, không hiểu thế nào, trong lòng của nàng có một cổ dự cảm không được tốt cho lắm, nhưng nàng cũng là tin tưởng, cây ngay không sợ chết đứng, nàng không tin tên âm hiểm tiểu nhân này có thể làm gì được nàng.
"Như vậy cô xem tờ giấy này đi!" Tô Trục Lưu âm âm cười, sau đó liền đưa một tờ giấy cho Trần Tiên Phượng.
"Không thể nào? Ta không hề sát Hoàng Ngữ! Làm sao có thể đi đến Nha Môn Phủ Thành nhận thưởng!"
Cầm tờ biên lai xem qua một chút, Trần Tiên Phượng hai tay run rẩy, đây là vì giận quá nên mới có loại phản ứng như thế này.
Đây là biên lai nhận thưởng của Nha Môn Phủ Thành chủ phát ra, dùng để ghi chép lại công việc giao nhận tiền thưởng cũng như lai lịch của người nhận thưởng, để có thể đối chiếu, trong đó có ghi rất rõ ràng.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc