Nhưng nhìn lại tu vi đối phương, Yêu Sĩ nhị trọng hậu kỳ cảnh giới, cao hơn Dương Nghị Tâm hắn rất là nhiều, lại còn không có khinh thị một người Yêu Sĩ nhất trọng hắn, cung kính hỏi thăm.

Người như thế này, tại tu hành giới là không có nhiều lắm đâu, để cho y xem qua một chút cũng không có chuyện gì. Dù sao quyển Trận Pháp này ngày hôm nay cũng có nhiều người nhìn qua, không ai biết được bên trong ảo diệu như thế nào, thêm một cái thanh niên này nữa không nhiều, ít đi cũng không thiếu.

"Dương thúc thúc! Thứ mà cháu muốn xem, là quyển Trận Pháp kia, mà không phải là dung nhan của vị cô nương này!" Trần Vân Thanh mở ra quyển trục, nhìn lại bên trong, hắn liền có chút giở khóc giở cười.

Bên trong này là chân dung của một cái thiếu nữ tầm mười bảy mười tám gì đó, cũng thuộc hàng thanh tú đáng xem, nhan sắc tầm trung, không đẹp nhưng cũng không quá xấu.

Nhưng mà Trần Vân Thanh hắn không có hứng thú ngắm cô nương này cho lắm, nếu như muốn ngắm gái đẹp, hắn liền bảo Nghiêm Linh Nhi kia trang điểm một chút, liền là có thể xinh đẹp gấp mấy lần cô gái trong tranh này đây.

Thứ mà Trần Vân Thanh hắn muốn xem, là cái Nhị Giai Thượng Phẩm Trận Pháp mà Dương Nghị Tâm này vừa rồi quảng cáo kia kìa. Nghe nói là người tiền xưa để lại, khá là trâu bò một dạng.

"Ặc...! Xin lỗi! Là ta đã lấy nhầm họa trục!"

Dương Nghị Tâm tiếp nhận lại quyển trục trong tay của Trần Vân Thanh, nhìn lại một chút, hắn nhìn ra bên trong không phải là Trận Pháp quyển trục thật, mà là con gái của hắn hình vẻ chân dung, hắn gương mặt hơi có một chút đỏ, lên tiếng xin lỗi.

Chuyện này thật sự quá xấu hổ một chút đi mà, như tên thanh niên này hiểu lầm hắn đây muốn tiếp thị con gái, như vậy thì thật là không xong, danh tiết của nữ nhi hắn liền là một sớm trôi theo dòng nước mất rồi.

Cũng là trách hắn có chút sơ ý, quyển họa trục vẽ chân dung con gái mình cùng quyển trục Trận Pháp rất là giống nhau, Dương Nghị Tâm hắn lại không có đánh giá cao tên thanh niên này có thể mua quyển Trận Pháp của hắn, nên tinh thần không được tập trung, lấy nhầm mất họa trục rồi.

"Dương thúc thúc! Không biết quyển Trận Pháp này, chú muốn bán với giá bao nhiêu?" Nhận lấy Trận Pháp từ trong tay của Dương Nghị Tâm, Trần Vân Thanh tập trung tinh thần quan sát một chút, ánh mắt của hắn không khỏi co lại, thân hình hơi có một chút chấn động.

Đây là Nhị Giai Thượng Phẩm Trận Pháp không có sai, tên đầy đủ của loại Trận Pháp này là Bát Phương Hổ Trận, đây là một cái chủ về công kích Trận Pháp, Trận Văn viết lại bên trong là Hổ Văn, một loại Trận Văn đã thất truyền từ lâu. Tại bên trong Trận Pháp Cơ Sở mà Nghiêm Linh Nhi đưa cho hắn, cũng có đề cập đến loại trận pháp này.

Loại Trận Pháp nhỉ có những người nghiên cứu về Trận Đạo cực kỳ chuyên sâu mới hiểu, cùng hiểu được Cổ Văn họa tiết, mới khắc họa ra được đến. Như bình thường Trận Pháp Sư, là không thể nào nhìn ra được.

Hắn nhờ xem qua mấy ngàn quyển Trận Pháp Thư Tịch căn bản lý giải về Trận Văn Văn Tự các loại, nên mới nhận ra được nó mà thôi.



Bát Phương Hổ Trận, một loại công kích cực kỳ bá đạo Trận Pháp, do một trăm bốn mươi bốn loại Trận Văn tổ hợp lại mà thành, một khi khởi trận, bên trong Trận Pháp liền sẽ xuất hiện một lúc tám con hổ thực ảnh đều có tu vi Nhị Giai cửu phẩm đỉnh cao công kích.

Nó là tương đương với lại tám người có tu vi Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ đỉnh phong công kích.

Nhưng nó là lợi hại hơn chín tên Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ quá nhiều, là vì Hổ Trận có thể chuyển động biến hóa khôn lường theo sự điều khiển của Trận Pháp Sư. Cộng thêm nó đến từ thời xa xưa, nên uy lực phải mạnh hơn những Trận Pháp Hổ Trận hiện tại nhiều lắm.

Nói thật nếu như có thể dựng ra được loạt Trận Pháp này, hắn cam đoan, bất kỳ một cái Yêu Sư nhất trọng cường giả nào bị lạc bên trong trận, là không có một cơ hội nào có thể sống sót trở ra.

Nếu đối phương là Yêu Sư nhị trọng thậm chí lả Tam trọng cường giả, với sự điều khiển tài tình cùng tài nguyên trong tay, chắc chắn có thể đem một cái Yêu Sư tam trọng đó diệt đi.

Cái này Bát Phương Hổ Trận không hổ là Trận Pháp được lưu truyền lại từ thời đại thượng cổ, nó tuy là cấp hai, nhưng uy năng của nó là đã không thua gì cho một cái Tam Giai Hạ Phẩm Trận Pháp bình thường của thời nay, lần này Trần Vân Thanh hắn là nhặc được bảo vật rồi.

Bằng mọi giá, hắn cũng là phải đem cái quyển Trận Pháp này lấy vào trong tay mới được.

"Huynh đệ! Cậu là muốn mua lại quyển Viển Cổ Trận Pháp này?" Dương Nghị Tâm chớp chớp mắt, như có chút không có tin vào những gì mình vừa nhìn thấy, nghe thấy.

Tên thanh niên này muốn mua lại quyển Trận Pháp này, như thế có khả năng rất là lớn y đã biết đây là một quyển Trận Pháp chính tông.

Nhưng sao lại thế này được, quyển Trận Pháp này là hắn đã đưa đi rất nhiều nơi, rất nhiều vị giám định đại sư có tên tuổi của La Lâm Thương Hội cũng không có nhận ra, sao tên thanh niên này có thể nhìn ra được?

Không lẽ tên này là một vị Trận Pháp Sư?

Trận Pháp Sư?


Cái danh từ này vừa mới lóe qua trong đầu của Dương Nghị Tâm, làm cho hắn hơi rùng mình một cái.

Không thể nào đâu!

Trận Pháp Sư là một cái chức nghiệp cao quý, rất khó có khả năng đạt đến, dù có người bước chân vào cánh cửa Nhất Giai Trận Pháp Sư, theo thư tịch hắn biết được cũng là phải mất rất lâu thời gian, ba bốn chục năm cũng là điều hết sức là bình thường, có người còn cả trăm tuổi mới may mắn đột phá được Nhất Giai Trận Pháp Sư.

Nhưng nhìn tên thanh niên trước mắt hắn đây, nhìn ngang nhìn dọc, cũng là không có giống là người đã sống mấy chục cả trăm tuổi a.

Một thằng nhãi ranh thì có thể biết gì về Trận Pháp, chắc là hắn đã nhìn nhầm mất rồi.

"Dương thúc thúc, đúng như vậy, chú báo giá đi!"

Trần Vân Thanh không biết hiện tại trong lòng của vị Dương Nghị Tâm này đang nghĩ gì, nghe ông ta hỏi lại, hắn có chút tức cười gật đầu xác nhận một lần nữa.

Cái này Dương Nghị Tâm là đã hoàn toàn nói bậy rồi, quyển Bát Phương Hổ Trận này vốn không phải là Viễn Cổ Trận Pháp gì, mà nó là Thượng Cổ Trận Pháp, thời đại của nó là xa xôi hơn Viễn Cổ rất là nhiều. Trận Pháp Thư Tịch hắn đọc được trước đây sẽ không có sai, Thượng Cổ Trận Văn cũng không thể nào nhầm lẫn đi nơi nào được.

Nhưng nghĩ lại, hắn cũng không có giải thích gì với lại Dương Nghị Tâm này, hắn biết ông ta chẳng hiểu gì về Trận Pháp một đạo, cùng lắm là nhìn qua một ít quyển sách nói sơ qua về Trận Pháp Sư là cùng, có nói những điều thâm sâu này ra với lại y, y cũng không hiểu, còn là gây thêm quá nhiều phiền toái không cần thiết, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.

"Huynh đệ! Nếu như cậu thích, một trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch. Cậu cứ lấy đi!" Dương Nghị Tâm nhìn thấy Trần Vân Thanh thần sắc kia là muốn mua quyển Trận Pháp này không giả, liền là đưa ra một cái giá.

Sau khi đưa ra, hắn trong lòng có chút hối hận, nhìn tên thanh niên này ăn mặc đồ khá là rẻ tiền, hắn thấy sẽ không có bao nhiêu tài sản, nếu vì hắn đưa ra cái giá quá cao, làm y chùn bước, không mua nữa, như vậy hắn phải làm thế nào đây.

Nên biết hắn thật sự khó khăn lắm mới có thể tìm được một người biết nhìn hàng, hắn thật sự lo lắng vì mình hét cái giá quá cao, liền sẽ làm cho đối phương bỏ cuộc, như vậy thì phải làm sao đây.

"Một trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch?" Trần Vân Thanh hơi quái dị nhìn Dương Nghị Tâm tôn này đại thúc.



'Quả nhiên!' Trong lòng Dương Nghị Tâm thầm hô không xong, lo sợ cái gì sẽ đến cái đó, nhìn tên tiểu tử này hỏi lại với ánh mắt khó hiểu thế kia, hắn là biết được, lần này mình nói quá hớ rồi.

"Lòng tham không đủ rắn nuốt voi!" Mộ Táng tại bên cạnh, cũng là nhìn Dương Nghị Tâm này không có vừa mắt, nhàn nhạt lên tiếng nói nhỏ.

Dương Nghị Tâm này hắn đã nghĩ đem quyển Cổ Trận giả này đi khắp nơi trong thành để kiếm người lừa, giá thì chỉ hai mươi viên Hạ Phẩm Linh Thạch cũng chẳng có con ma nào mắc mưu, giờ đây may mắn lắm mới có một người đui mù không hiểu biết thanh niên đến hỏi giá, tên này còn không biết điều hạ giá xuống thật thấp, còn đưa nó lên tận trời xanh, lần này tên này có thể bán được nó, hắn tình nguyện mang họ của y.

"Huynh đệ! Năm mươi viên Hạ Phẩm Linh Thạch...! Không, cậu đưa cho ta hai mươi viên Hạ Phẩm Linh Thạch là được rồi, cậu có thể đem nó lấy đi!"

Lời nói của Mộ Táng tuy nhỏ, nhưng mà Dương Nghị Tâm cũng là nghe ra được đến, hắn đương nhiên là hiểu người mà Mộ Táng nói lòng tham không đủ rắn nuốt voi này chính là ám chỉ mình đây đâu.

Thật sự trong lòng hắn hiện tại hối hận, hắn quyết định đưa ra một cái giá hợp lý nhất, không, phải hàng nó xuống như là định mức thấp nhất trong lòng hắn mặc định. Vị khách hàng này, hắn thật sự không muốn bỏ qua chút nào, hắn rất là cần số tiền này đi mua tài nguyên cho con của hắn tu hành a.

"Nơi đây hai mươi viên Hạ Phẩm Linh Thạch! Dương thúc thúc..! Chú xem qua một chút đi!" Trần Vân Thanh không muốn vị đại thúc này nói thêm quá nhiều nữa, hắn đưa ra một cái túi không gian cho đối phương, mỉm cười nói.

"Cái này..Cái này....!".

"Dương thúc thúc! Cháu biết hai mươi viên Hạ Phẩm Linh Thạch này không có xứng đáng với lại giá trị của Trận Pháp, nhưng cháu không có bao nhiêu tiền!" Trần Vân Thanh không cho Dương Nghị Tâm nói hết câu, hắn là lên tiếng ngăn cản, thần sắc có chút hơi xấu hổ.

"Haiz.! Như huynh đệ đã nói như vậy, ta cũng không biết nói gì hơn, ân tình này của huynh đệ Dương Nghị Tâm ta xin tâm lãnh, như sau này cậu cần gì giúp đỡ, hãy đến Dương gia trấn để tìm ta, ta chắc chắn là sẽ giúp đỡ hết mình!"

Dương Nghị Tâm ôm quyền cảm tạ Trần Vân Thanh một cái, lời nói bên trong chứa chan cảm động cùng thật lòng.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play