Cùng lúc đó, Dung Thiên Thần Ngọc tại trên người Trần Vân Thanh cũng là phát ra một ít thanh lương năng lượng, truyền vào cơ thể của hắn, làm cho tinh thần của Trần Vân Thanh là cực kỳ linh mẫn, cơ hồ có thể nói là nhìn qua không quên cảnh giới.
"Chuyện gì? Trong một tiếng đọc hơn năm mươi quyển sách!"Nghiêm Linh Nhi nhìn Trần Vân Thanh lật sách tốc độ liền là choáng ván cả mặt mày.
Nàng tự xưng mình có trí tuệ như yêu, chỉ cần nhìn qua một lần sẽ không có quên, nhưng cao lắm một tiếng nàng cũng chỉ đọc được hơn mười quyển sách, còn là sách rất mỏng nói về Yêu Kỹ các loại, không có dày cộm như Trận Pháp mà Trần Vân Thanh này đang đọc đâu.
Như chiếu theo tốc độ này, không phải nói không quá hai ngày, những quyển sách Trận Pháp nơi này tên này đều sẽ xem xong hết cả rồi sao, đây là một chuyện không thể nào tưởng tượng ra được a.
"Haiz..Lại gặp phải một người chỉ xem lướt qua!" Nghiêm Linh Nhi thất vọng thốt lên một tiếng.
Một tiếng đọc năm mươi quyển Trận Pháp thư tịch, nàng không có làm được, trên đời này cũng không có người nào có thể làm được.
Nhưng chỉ cần lật sơ qua như Trần Vân Thanh, như thế ai cũng có thể làm được cả, như nàng đây có thể trong vòng một tiếng lật hơn trăm quyển sách còn được nữa là, vấn đề là không biết trong đó viết cái gì, lật để mà làm cái gì.
Đúng là hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, Trần Vân Thanh này xem ra không khác gì người bình thường là bao, cũng là ưa chuộng hư vinh, không làm được thực tế chuyện gì, thật phí công nàng đưa những quyển sách cổ quý giá thế này cho y đọc.
"Linh Nhi...!".
"Có chuyện gì?"
Nghiêm Linh Nhi một bộ sầu khổ thất vọng khuôn mặt, nghe Trần Vân Thanh lên tiếng, cũng là không thèm ngước lên nhìn, nàng là đối với lại Trần Vân Thanh có chút thất vọng rồi.
Không cần nghĩ nàng cũng có thể biết, Tên này chắc cũng đến đây nói cho nàng biết mình là đã hiểu được toàn bộ Trận Pháp căn bản này rồi, bảo nàng đưa càng cao cấp Trận Pháp cho y nghiên cứu mà thôi, có cái gì đáng nói.
"Em có Hạ Phẩm Linh Thạch hay là không? Anh muốn mượn một ít?" Trần Vân Thanh có chút xấu hổ lên tiếng.
Hắn đang đọc say sưa, cũng là rất nhanh chóng, bỗng nhiên lại bị khựng lại, không được minh mẫn như trước nữa, một quyển nói về Nhất Giai Ảo Ảnh Trận Văn cùng cách họa ra, hắn phải tốn rất lâu thời gian mới có thể đọc hiểu cùng nghiền ngẫm ý nghĩa bên trong.
Cái tốc độ này làm cho hắn hết sức là bực mình, như đang ăn sơn hào hải vị bỗng nhiên chuyển qua ăn cơm khô gạo tẻ một dạng.
Nghĩ một chút, cuối cùng hắn cũng tìm ra nguyên nhân, đây là do Dung Thiên Thần Ngọc của hắn đã hết sạch năng lượng, không còn có cái để mà truyền vào cho hắn, nên mới tạo ra cái hoàn cảnh như thế này.
Muốn nó có đầy đủ năng lượng giúp đõ hắn tiếp tục con đường nghiên cứu Trận Pháp, phải có Hạ Phẩm Linh Thạch, rất tiếc trong tay của hắn không còn, lượng lớn Hạ Phẩm Linh Thạch trước đây đã đi theo hắn đột phá Yêu Sĩ cả rồi, sau lấy được một ít Hạ Phẩm Linh Thạch từ trong tay ba huynh đệ Thiệu gia, cũng là tiêu hao trong trận chiến với Thiệu Dận Vân cùng giúp đỡ hân vừa rồi nghiên cứu Yêu Kỹ mất rồi, bây giờ hắn chân chính là hai bàn tay trắng.
Trong lúc này hắn nhớ lại, không lâu trước đây Nghiêm Linh Nhi có lấy ra một đám Hạ Phẩm Linh Thạch khởi động cái Ảo Hình Trận kia, như vậy suy đoán, Nghiêm Linh Nhi trong tay chắc cũng là còn kha khá Hạ Phẩm Linh Thạch, hắn đến nơi đây thử vận may một lần xem sao.
"Nơi đây có một trăm năm mươi viên Hạ Phẩm Linh Thạch! Anh lấy đi xài đi!"
Nghiêm Linh Nhi muốn lên tiếng cự tuyệt cùng mắng cho tên Trần Vân Thanh này một trận, nhưng khi nhìn lên, nhìn thấy bộ dáng đáng thương hề hề của Trần Vân Thanh, nàng lại mềm lòng, không có cách nào, liền là đưa ra hết tài sản của mình cho y.
Đây là công sức chép sách mấy tháng trời của nàng mới có được số đó, nàng dùng nó để làm rất nhiều chuyện khác quan trọng.
Nhưng nghĩ lai trong hoàn cảnh này, nàng có rời khỏi nơi đây được để trở lại bên cạnh ông nội của mình hay không còn khó nói, giữ lại số tiền này để làm gì, đưa cho Trần Vân Thanh tu luyện, có khi trong thời gian này y có cái gì đột phá, như vậy nàng liền có một đường hy vọng sống có thể trở lại.
"Linh Nhi! Em an tâm! Về đến Chấn Nam Thành! Anh nhất định sẽ trả lại Linh Thạch này cho em!"
Không hiểu vì cái gì Nghiêm Linh Nhi tâm trạng lại thấp đến như thế, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, Trần Vân Thanh hắn cũng không dám làm cao.
Hắn cần số Hạ Phẩm Linh Thạch này để nghiên cứu Trận Đạo đối phó với lại Thiệu Dận Vân, chờ sau khi hắn thành công, trở lại Chấn Nam Thành, hắn nhất định sẽ hoàn trả đầy đủ cho Nghiêm Linh Nhi.
...
Ba ngày sau! Bên ngoài Hắc Thạch Sơn chân núi một dặm phạm vi.
"Hừ! Tên tiểu tử thúi! Tao xem lần này mày còn có thể chạy được nữa không?"
Thiệu Dận Vân một bộ tức giận tóe khói, cầm đại đao chỉ về Trần Vân Thanh cách hắn không đến trăm mét kia, hận hận lên tiếng nói.
Ban đầu bị con nha đầu kia chơi cho một vố đau, cứ nghĩ cái kia Trận Pháp cấp bậc lên đến Nhị Giai Trận Pháp, làm cho hắn cẩn thận bên trong đó cả canh giờ liền, sau chạy cả ngày trên đường trở lại Chấn Nam Thành cũng không nhìn thấy tung tích của hai người này đâu, hắn biết là mình lại trúng kế của đối phương thêm một lần nữa.
Chưa có hết, vì những giấu vết mà Trần Vân Thanh để lại giả tạo, hại hắn chạy đến địa bàn của Kiếm Xí Hổ Yêu Thú, đây là một con rất cường đại Nhị Giai lục phẩm Yêu Thú, chỉ chút nữa là hắn đã toi mạng, thoát đi được cũng là bị thương không hề nhẹ.
Ba lần bị cái tên tiểu tử thúi này chơi cho quá thảm, đừng nói Thiệu Dận Vân hắn, dù là ai đi nữa trong hoàn cảnh của hắn cũng là giận điên người, hắn không trở nên điên khùng đã là may mắn.
Lần này gặp lại Trần Vân Thanh, hắn thề sẽ đem tên này chặt ra làm tám khúc cho chó ăn.
Không, trước đó phải thi triển một trăm tám mươi loại thủ đoạn cực hình ra làm cho tên này sống không bằng chết, sau đó mới đưa thi thể của nó cho chó ăn.
"Thiệu Dận Vân! Mạng của Trần Vân Thanh tôi tại nơi đây, nếu như có bản lĩnh, ông cứ qua lấy đi!"
Trần Vân Thanh tay phải nắm Huyền Linh Kiếm, một bộ an nhiên tự tại không có đặt Thiệu Dận Vân tại trong mắt một dạng, nhàn nhạt lên tiếng.
Binh bất yếm trá, hai người bọn họ là kẻ thù một mất một còn mà không phải là bằng hữu, đối với lại địch nhân, không phải ngươi chết chính là ta vong.
Trong tình cần thực lực đôi bên chênh lệch quá xa đi, hắn là không thể không đung đến thủ đoạn không được quang minh chính đại cho được, có trách thì trách cái này Thiệu Dận Vân nóng giận mất khôn, rơi vào bẫy rập do hắn thiết kế mà thôi, không thể trách ai khác được.
"Chết đi...!"
"Thiệu gia Đao Pháp! Sát!".
"Xẹt...!" .
Nhìn thấy Trần Vân Thanh một bộ khinh miệt bằng nữa con mắt như thế, ôm một bụng lửa giận suốt ba ngày qua Thiệu Dận Vân nào có còn giữ bình tĩnh nữa chứ.
Trong tích tích đó, hắn liền chân đạp thật mạnh xuống mặt đất lấy đà, cả người như một mũi tên, lấy nhanh nhất tốc độ hướng Trần Vân Thanh vị trí sát đến.
"Tố Ảnh Trận! Khởi!"
Nhìn đến thế công khủng bố của Thiệu Dận Vân, nhưng Trần Vân Thanh không có giống như ba ngày trước lo lắng vô lực, chỉ thấy hắn khẽ cười nhạt một tiếng, ấn động một loạt thủ pháp kỳ lạ.
Không bao lâu, một đám mấy chục viên đá được Trần Vân Thanh xếp đặt theo một cái quy luật nhất định liền phát sáng lên một chút, dịch chuyển theo một phương vị khó hiểu, đem Thiệu Dận Vân lao đến ngăn cản lại, đồng thời thân ảnh của Trần Vân Thanh cũng biến mất không thấy nói nào.
"Hừ! Lại là loại cấp thấp Trận Pháp này! Lần này tao là sẽ không có bị lừa!"
Nhìn thấy xung quanh mình đột nhiên tối tăm không nhìn thấy gì, tình cảnh không có khác gì mấy so với lại ba hôm trước hắn bị Trận Pháp của con nha đầu kia vây khốn, Thiệu Dận Vân cười gằn một tiếng.
Không có ai đi phạm phải sai lầm hai lần cùng một lỗi. Thiệu Dận Vân hắn đã bị cái Trận Pháp cấp thấp này lừa một lần rồi, tuyệt đối sẽ không có để cho nó lừa lần thứ hai.
Hắn còn tưởng tên tiểu tử này tự tin đối mặt với lại hắn như thế là có cái cao chiêu gì, hóa ra cũng chỉ là như thế, chờ hắn đem Trận Pháp này hủy đi, cũng là lúc tên này phải chết.
"Keng...Keng...Keng...!".
"Rào...Rào...Rào...!".
Thiệu Dận Vân một đao chém đi ra, va chạm vào một loạt tảng đá, phát ra âm thanh chát chúa làm cho tay của hắn có chút tê rần, nhưng mà điều lạ lùng thay, Trận Pháp này không có biến mất theo suy nghĩ của hắn, xung quanh hắn vẫn là một cái màn đen u tối như thế này.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc