Đắc ý không được bao lâu, Ngu Tư Ân thần sắc lại chuyển biến khó xem.
Xung quanh nàng hiện tại xuất hiện rất nhiều luồn Hắc Hỏa, loại Hắc Hỏa này mỗi ngày cứ đến mười hai giờ nó sẽ xuất hiện một lần, kỳ dị là nó không nóng, nhung một khi dung nhập vào cơ thể, nó liền là đau đớn khôn nguôi, làm cho người ta muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong.
"A...A...! Chu Tần Đệ...Tôi sẽ không bỏ qua cho anh....!" Âm thanh thống khổ của Ngu Tư Ân một lần nữa lại vang lên, có điều vẫn như mọi khi, không có người nào đến nơi đây, sẽ không có ai nghe được âm thanh của nàng cả...
....
Mênh mông thiên địa! Tại một cái vô danh địa vực!
"Đây là nơi nào? Không phải ta đã chết rồi sao, làm sao có thể có ý thức được? Lại làm sao lại đến nơi đây?" Trần Vân Thanh bỗng nhiên xuất hiện tại nơi vùng đất cực kỳ xa lạ này, hắn không khỏi nghi hoặc trầm tư.
Hắn nhớ được đến, không lâu trước đây mình vẫn còn đang tại Vạn Thạch Thung Lũng, chỉ vì đưa khối Thanh Long Ngọc Bội cho Thần Bí Ngọc Bài cắn nuốt, kết quả hắn là bị chính năng lượng khủng bố phát ra từ Thần Bí Ngọc Bài cấp đánh chết.
Khi có ý thức, liền là xuất hiện tại nơi đây, một vùng đất xa lạ, ở đây nhìn qua cũng khá giống với lại Vạn Thạch Thung Lũng, toàn là đá với đá, không có bất kỳ cỏ cây nào có thể sống được cả.
Nhìn lại thân thể của mình hiện tại, Trần Vân Thanh là biết, mình đã chết mất rồi, hắn không hề có thể xác, đánh lại không có cảm thấy đau, cứ phiêu bạt như một u linh.
Nhưng khác với u linh một cái, là hắn có thể không sợ ánh sáng Mặt Trời, cũng như có thể tự chủ suy nghĩ, không có mất đi ký ức tiền kiếp như là những linh hồn khác.
"Xẹt ...Xẹt...!".
"Hai Vị tiền bối này, xin cho vãn bối hỏi, nơi đây là địa phương nào vậy?"
Trần Vân Thanh đang loay hoay không biết mình phải làm gì, đi về nơi đây, bỗng nhiên trước mặt hắn không có xa xuất hiện hai người, cả hai người này đầu tóc liền bạc trắng, gương mặt là nhăn nheo, không giống như dịch dung lắm, tuổi tác chắc cũng rất cao, Trần Vân Thanh gặp được liền là chạy đến hỏi thăm.
Đúng như câu chết rồi liền không có biết sợ, như ngày thường mà nói, khi không biết đối phương là ai, cũng như là tà hay chính, Trần Vân Thanh hắn sẽ không dám chạy đến trước mặt bọn họ hỏi chuyện.
Nhưng giờ sao? Hắn đã ngõm củ tỏi từ lâu rồi, còn sợ cái quái gì, như bị đối phương diệt đi, cùng lắm cũng chết thêm một lần nữa thôi, không có gì khác biệt lắm. Hơn nữa theo như hắn suy đoán, nếu như đã xuất hiện tại đây, hai người này cũng giống như hắn một dạng, đều là hồn phách cả mà thôi.
"Mộ Dung huynh! Anh có nắm chắc Trần Vân Thanh sẽ chạy về hướng này hay là không?" Bên trái người áo đen lão giả nhìn về phương xa, thần sắc có chút ngưng trọng lên tiếng hỏi.
"Nam Cung huynh! Tôi đã có tin tức chính xác, Trần Vân Thanh hôm nay chắc chắn sẽ chạy đến hướng này!" Người áo trắng lão giả được người áo đem gọi là Mộ Dung huynh lên tiếng trả lời, ánh mắt của hắn vẫn là không ngần nhìn về phương xa.
"Chuyện gì?" Trần Vân Thanh rất là im lặng nhìn hai người này.
Hai ông lão này nói cái gì mà hắn nghe không hiểu gì cả.
Trần Vân Thanh hắn rõ ràng đang đứng trước mặt của hai người này cơ mà, còn muốn chờ hắn làm cái gì?
Hơn nữa vừa rồi còn là lên tiếng hỏi hai người này nửa, âm thanh của hắn rất là lớn, không thể nào hai người này không nghe thấy cho được.
Như hai ông lão này già lẩm cẩm đến thính lực có vấn đề, vậy còn mắt của hai người này thì sao, không lẽ đều là bị mù cả, hắn đứng đây cả ngày, sao lại không có thấy.
Còn nữa, hai người này tìm hắn làm cái quái gì, hắn nhớ đây là lần đầu bọn họ gặp nhau, không có gì thân thuộc cho lắm đâu.
Như còn một khả năng, đó là hai người này cũng như Tô Phòng Thoại hay Hàn Lịch một dạng, đến tìm Trần Vân Thanh hắn để mà trả thù cho con cháu anh em gì đó, nhưng mà hắn nhớ khi sống mình chưa có đắc tội qua hai cái dòng họ Mộ Dung cùng Nam Cung à nha.
"Không đúng! Bọn họ không có nhìn thấy mình, cũng không có nghe mình nói chuyện!"
Trần Vân Thanh nhìn kỹ lại tai mắt bọn họ không có vấn đề, vẫn còn minh mẫn lắm, liền là nghĩ đến một cái khả năng, muốn kiểm chứng một chút, hắn đến thật gần, cách hai người này chưa đến một mét, khoa tay múa chân, nhưng hai người này không có thấy cái gì cả, nhìn lại thêm một lần, hắn nhìn đến hai người này khi Mặt Trời chiếu vào liền có bóng dáng hiện ra, không giống như hắn chút nào.
Như thế hắn có thể khẳng định, hai người này là còn sống, chỉ có hắn là người chết mà thôi, sao lại có chuyện lạ thường như thế này.
"Mộ Dung huynh! Anh vì sao chắc chắn Trần Vân Thanh sẽ đến nơi này?" Nam Cung Tuyệt nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
"Vì nơi đây là Vũ Phi Tiên Sơn!" Mộ Dung Ách khẽ liếc xung quanh một cái cực kỳ tự tin nói.
"Vũ Phi Tiên Sơn?" Nam Cung Tuyệt khá là nghi hoặc.
Hắn tuy là Thái Thượng của một cái đại thế lực Thiên Vực, nhưng xưa nay vẫn luôn bế quan tu hành, rất là ít khi xuất hiện tại Thiên Giới, đối với lại chuyện Thiên Giới xảy ra gần đây hắn không biết gì cả.
Lần này như không phải con cháu nói cho hắn biết về Trần Vân Thanh một chuyện, đúng lúc Mộ Dung Ách cũng đi tìm hắn, hắn mới theo y đến nơi này mà thôi, những thông tin trước đó hắn thật sự không hiểu được bao nhiêu.
"Vũ Phi Tiên Sơn! Đây là Động Phủ của Vũ Phi Tiên Tử Diệp Vũ Phi! Cũng là hồng nhan tri kỹ của Trần Vân Thanh!" Mộ Dung Ách cũng hiểu người bằng hữu này của mình tin tức không có linh thông, liền là lên tiếng giải thích nói.
"Hai lão già dịch này! Bọn chúng đang nói đến chuyện gì đây?" Trần Vân Thanh càng nghe, hắn lại càng không có được hiểu cho lắm.
Cái gì là Vũ Phi Tiên Sơn!
Nơi đây là nhìn đến nhìn lui cũng là một vùng hoang tàn chi địa, ngay cả một cọng cỏ cũng không thể nào sống nổi, sao có thể gọi là Tiên Sơn cho được, theo hắn thấy nơi đây là Tử Sơn thì đúng hơn.
Còn nói cái gì Diệp Vũ Phi là hồng nhan tri kỷ của Trần Vân Thanh hắn.
Làm ơn, cái tên này ngay cả nghe hắn còn chưa có nghe, làm gì có chuyện cô ta là hồng nhan tri kỷ của hắn được.
Hai người này có phải bị mê sảng rồi hay là không đây.
"Vũ Phi Tiên Tử là người mà Vân Thanh Thiên Đế yêu thương nhất, cũng là người duy nhất đến nay Vân Thanh Thiên Đế động lòng!"
"Như không còn bất kỳ hy vọng nào có thể sống, thế nào Vân Thanh Thiên Đế cũng sẽ hồi trở lại Vũ Phi Tiên Sơn thăm lấy cô ta một lần!" Mộ Dung Ách rất là tự tin lên tiếng nói.
Thiên Giới chung tình nhất không ai qua được Trần Vân Thanh.
Người này từ khi bắt đầu tu đạo đến nay, chỉ yêu qua một người, cũng là người đàn bà duy nhất.
Khi trở thành Thiên Đế, Trần Vân Thanh có trong tay đại quyền lực, chí cao vô thượng, nhưng hắn chưa bao giờ nạp qua phi tần nào, ngoài Vũ Phi Tiên Tử mà thôi, thậm chí vì cứu người con gái này, Trần Vân Thanh đã từng vào Táng Địa, Tuyệt Cốc để tìm Tiên Dược về cứu mạng cho nàng ta, chỉ chút nữa thôi đã không còn mạng của mình.
Chuyện tình của Vân Thanh Thiên Đế cùng Vũ Phi Tiên Tử đã trở thành một giai thoại trên Thiên Giới này, người người ca tụng,Vân Thanh Thiên Đế kia có thể không cần tất cả, nhưng cũng sẽ không bỏ Vũ Phi Tiên Tử kia đâu.
"Vì một người con gái! Ngay cả mạng cũng không cần! Thiên Giới thật sự có người như vậy sao?" Nghe qua lời nói của Mộ Dung Ách, Nam Cung Tuyệt rất là kinh ngạc, hắn giống như nghe chuyện thiên phương dạ đàm một dạng.
Tu luyện giới là một thế giới hết sức vô tình, vì có thể tăng lên thực lực của mình, đạt thành Thiên Đế Cảnh, bất kỳ một thủ đoạn nào tu luyện giả cũng có thể làm ra được, nữ nhân trong mắt tu luyện giả cũng chỉ là đồ chơi, thứ dùng để nối dõi tông đường, qua đi có thể vứt bỏ.
Như Nam Cung Tuyệt hắn một dạng, trước đây trong hậu cung của hắn có hàng vạn Tiên Nữ, Tiên Phi, nhưng khi không cần thiết, hắn liền đem tất cả diệt đi cả, người để tình cảm bản thân chi phối sẽ không làm được chuyện lớn.
Đạo lý này tất cả người tu hành trong Thiên Giới đều hiểu, Trần Vân Thanh đã tu luyện đến cảnh giới Thiên Đế đỉnh cao như thế này, không thể nào không hiểu được.
Nên khi Mộ Dung Ách nói Trần Vân Thanh dù đang lâm nguy thế nào cũng tìm đến nơi đây, hắn có chút không tin tưởng.
"Vân Thanh Thiên Đế là một người vô cùng đặc biệt!" Mộ Dung Ách nhàn nhạt lên tiếng nói.
Trần Vân Thanh! Vân Thanh Thiên Đế! Đây là một nhân vật truyền kỳ của Thiên Giới hàng tỷ năm qua.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc