"Không biết Vân Thanh sư huynh muốn tôi làm cái gì. Xin cứ việc lên tiếng. Dù cho có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, Ánh Dương tôi cũng tuyệt đối không chối từ!" Trần Ánh Dương tâm trạng hiện tại như lên thiên đường cùng xuống địa ngục một dạng.
Hiểu được Trần Vân Thanh không có ý định tha cho hắn, hắn trong lòng là tuyệt vọng muốn tuyệt, bao nhiêu sức lực của hắn liền biến mất, muốn nhắm mắt chờ chết một dạng.
Nhưng vế sau, Trần Vân Thanh không có ý định giết hắn, hắn lại từ địa ngục bay lên thiên đường, hai thái cực tâm trạng diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, làm cho hắn như phát điên, cũng may tu dưỡng bao nhiêu năm, làm cho hắn có thể bình tĩnh được đôi chút.
Trong lòng của Trần Ánh Dương hắn hiểu rất rõ, Trần Vân Thanh không giết hắn cũng không muốn thả hắn đi, chắc chắn là có chuyện muốn cần đến hắn đây đi làm. Hắn là đã quyết định, dù cho Trần Vân Thanh có đưa ra cái yêu cầu gì, khó khăn đến trình độ nào, hắn cũng là phải đáp ứng.
Làm được hay không liền là sau này tính, qua được một kiếp hôm nay rồi mới lại tính tiếp. Cũng lắm là như Trần Phú tên kia một dạng, hắn chạy về Trần gia trang, đến bên cạnh phụ thân của hắn, không có đi ra bên ngoài nữa, hắn là không có tin, Trần Vân Thanh này dám chạy về Trần gia trang để tìm hắn tính toán.
"Mày tại phía Nam thành có một cái cửa hàng có phải hay không?" Trần Vân Thanh chăm chú nhìn Trần Ánh Dương này một cái, sau đó lên tiếng hỏi.
"Cửa hàng..?" Trần Ánh Dương hơi có chút ngẩn người.
Hắn đúng là có một cái cửa hàng tại phía Nam Thành này, gần với lại Nam Hắc Thị vị trí, chuyên kinh doanh một chút ít thảo dược kiếm sống, thu nhập cũng khá khá, đủ trang trải cho hắn tu hành cũng như là bao thân bằng cẩu hữu đi đến Nam Hồng Viện mua vui.
Hắn nhớ lại căn dược liệu cửa hàng nhỏ này vốn không phải là của hắn, mà là của phụ thân hắn, nói trắng ra đây là thuộc về gia tộc, chỉ giao cho hắn tạm thời quản lý mà thôi.
Nhưng không lâu trước đây, quản gia nhà hắn đến tìm hắn, theo lệnh phụ thân đem căn dược liệu cửa hàng này sang tên cho hắn, từ đây nó là tài sản riêng của hắn.
Hỏi ra mới biết có chuyện lạ này là vì lão tía của hắn sợ cái tên Trần Phúc Thọ kia sát nhập tất cả tài sản của mọi người vào Trần gia trang, vì đề phòng trường hợp này, nên ông ta mới chuyển cửa hàng sang tên của hắn. Nói ra nhờ có Trần Phúc Thọ, lần này hắn liền nhặc được một cái đại tiện nghi đâu.
"Vân Thanh sư huynh! Như anh thích cái cửa hàng nhỏ này, tôi xin tặng nó cho anh, xem như quà bồi tội của tôi trước đây mạo phạm sư huynh anh!" Trần Ánh Dương từ trong Túi Không Gian lấy ra một cái tấm khế ước cửa hàng bằng da thú, mỉm cười thật tươi cung kính dâng nó lên cho Trần Vân Thanh.
Bên ngoài hắn vui cười, nhưng mà có ai hiểu, trong lòng của hắn lại đau như đao cắt, máu chảy từng cơn. Cái Trấn Thùy Các này chính là nguồn thu nhập chính của hắn, là tài lộ phát ra chính yếu của hắn, cũng là nơi cung cấp tài nguyên tu hành của hắn đây.
Không có Trấn Thùy Các này, Trần Ánh Dương hắn đừng có suy nghĩ đến chuyện tu vi có thể tăng tiến như hiện tại, càng đừng có nghĩ đến chuyện từ nay đi vào Nam Hồng Viện thoải mái như trước nữa.
Hắn không có Trấn Thùy Các này, so với lại mấy tên bình thường Ngoại Viện đệ tử không khác là bao, quan trọng như thế cửa hàng, hắn đây làm sao có ý định đưa ra cho người khác.
Nhưng không có cách nào, Trần Vân Thanh này đã nói ra, thì là đã đem chủ ý đánh lên cái Trấn Thùy Các của hắn, hắn không giao là không có được. Tài sản mất đi sau này hắn còn có thể nghĩ cách kiếm lại được, nhưng mạng đã không còn, như thế sẽ không còn cái gì cả.
Giữa tính mạng của mình cùng tài sản, hắn không cần suy nghĩ đi chọn cái trước, nên cái này Trấn Thùy Các hắn cũng chỉ có thể đưa ra.
"Như vậy có phải là quá không có đạo lý hay không?" Trần Vân Thanh chần chừ, như là rất không muốn nhận lấy cái khế ước cửa hàng trong tay Trần Ánh Dương một dạng.
"Vân Thanh sư huynh! Không có gì là không có đạo lý cả! Đây là do tôi cam tâm tình nguyện tặng nó cho anh mà!"
Nghe Trần Vân Thanh đóng kịch lời nói, Trần Ánh Dương gương mặt co giật nhiều lần, trong lòng tức giận muốn hộc máu, thầm mắng tên khốn kiếp Trần Vân Thanh này không biết bao nhiêu lần mà tính.
Không muốn lấy cửa hàng này, tên khốn kiếp nhà ngươi đem nó nói ra để mà làm gì, còn dùng ánh mắt tham lam nồng cháy nhìn nó nữa, có người không muốn nhận lấy cửa hàng mà có thái độ như tên khốn kiếp nhà ngươi hay là sao.
Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh ngặt nghèo của hắn hiện tại, hắn cũng chỉ có thể đem cơn giận này nuốt xuống, chẳng những hiện tại hắn không thể phát tác, mà còn là tay bắt mặt mừng, tự tay trao tờ khế ước này vào trong tay của Trần Vân Thanh, như Trần Côn không nhận, hắn sẽ không được vui vẻ một dạng.
"Nếu Ánh Dương sư đệ đã có lòng như vậy, anh không nhận nó thì quá ngại, chú hiện tại có thể rời đi được rồi!"
Nhanh tay đem tờ khế ước kia đưa vào Nhẫn Trữ Vật của mình, Trần Vân Thanh vỗ nhẹ vai của Trần Ánh Dương, xem hắn như một người huynh đệ một dạng.
Người không biết trước đó hai người vốn là kẻ thù không đội trời chung, còn cho tình cảm của hai người quá tốt đẹp đâu.
"Đa tạ Vân Thanh sư huynh! Tôi xin cáo lui, tôi xin cáo lui!" Trần Ánh Dương nghe câu nói này của Trần Vân Thanh cứ như là nghe được thiên âm, những uất ức vừa rồi của hắn cùng Trần Vân Thanh theo câu nói này liền đã bay biến đi đâu mất cả rồi.
Không chờ Trần Vân Thanh nói lại lần thứ hai, hắn sau khi muôn vàn lời cảm tạ liền là nhanh chóng chạy đi thẳng, ngay cả đi đường động đến xương cốt đứt gãy mang đến đau đớn khôn nguôi hắn cũng chả có quan tâm.
Rời khỏi nơi đây trước rồi tính, rời khỏi nơi đây bảo toàn cái mạng nhỏ của mình, những chuyện khác sau này tính sau. Như không tên quái vật Trần Vân Thanh này đổi ý, hắn dù có muốn rời đi cũng là không có khả năng.
"Xem như nhà mày thông minh!" Trần Vân Thanh nhìn chạy như ma đuổi rời đi Trần Ánh Dương, trên khóe miệng không khỏi nở một nụ cười.
Bổn ý của hắn đúng là nhân lúc Trần Ánh Dương gặp khó khăn, liền muốn ra tay đem Trấn Thùy Các thu lại trong tay.
Nhưng là phải do chính miệng của Trần Ánh Dương nói ra cam tâm tình nguyện thì mới được.
Nếu không dù có lấy được Trấn Thùy Các trong tay, sau này Trần Vân Thanh hắn cũng sẽ gặp không ít phiền toái.
Nên nhớ gia tộc của Trần Ánh Dương thực lực cũng không hề tệ, luận về cao thủ bên ngoài cũng không kém bai nhiêu cho Trân Bảo Các của Trần Phú tên kia.
Một khi cường giả của gia tộc Trần Ánh Dương tìm đến, hắn lấy được Trấn Thùy Các trong tay Trần Ánh Dương hôm nay, ngày sau cũng phải nôn ra mà thôi. Bây giờ có lời cam đoan này của Trần Ánh Dương thì mọi chuyện dễ làm rồi.
"Có cái này Trấn Thùy Các, từ nay về sau mình không cần phải cho người đi khắp nơi bán Bồi Khí Đan nữa rồi!" Trần Vân Thanh cũng rất nhanh chóng rời đi khỏi nơi này, vừa đi hắn vừa lên tiếng nói nhỏ, dễ nhìn ra được hiện tại hắn đang là khá vui vẻ.
Không sai. Mục tiêu của hắn khi nhắm đến cái Trấn Thùy Các trong tay của Trần Ánh Dương, chính là vì muốn có một nơi thuận tiện để kinh doanh Đan Dược của mình.
Bồi Khí Đan là tài nguyên tu hành phát ra của hắn sau này, cũng không thể làm quá qua loa như trước đây.
Tìm một cửa hàng nhỏ để bán ra Bồi Khí Đan là dự định trong lòng của hắn từ lâu, đáng tiếc giá cả cửa hàng vị trí đẹp nơi này Chấn Nam Thành lại quá cao, trong khi tài chính của hắn không mấy dư dã, còn phải mua sắm Hạ Phẩm Linh Thạch, nên ý định kia mãi chưa thực hiện được.
Cái Trấn Thùy Các của Trần Ánh Dương đưa đến lần này cho hắn thật sự rất là đúng lúc, sau này không cần tìm kiếm tên kia phiền toái nữa. Nói đi nói lại, kẻ hại hắn thê thảm ba năm qua là Lăng Tĩnh Y, mà không phải là Trần Ánh Dương tên này. Oan có đầu, nợ có chủ.
Muốn trả thù mà nói, cũng nên đi tìm Lăng Tĩnh Y kia kìa, không phải tìm mấy tên đối thủ nhẹ cân như Trần Ánh Dương này.
"Lăng Tĩnh Y cô gái này không có đơn giản! Muốn tìm cô ta tính sổ, không phải là chuyện dễ dàng!" Nhắc đến Lăng Tĩnh Y người này, Trần Vân Thanh ánh mắt không khỏi ngưng trọng lại.
Lấy kinh nghiệm của hắn hai mươi mấy năm, chuyện Lăng Tĩnh Y cho người hại hắn không có đơn giản như bên ngoài.
Có thật cô ta muốn dồn hắn vào chỗ chết, hắn muốn tìm cô gái này trả thù, hiện tại là không có khả năng cho lắm.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc