"Vân Thanh sư huynh..! Trần Phúc Thọ sau khi trở lại Trần gia trấn, tu vi thật sự đã là Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ!"
"Ông ấy cảm thấy Trần gia trấn quản lý có chút rời rạc, liền là làm ra một cái hội nghị, yêu cầu tất cả Yêu Sĩ của Trần gia trấn tham gia, cộng đồng lập ra một cái Trần gia trang, bầu ông ta làm trang chủ!" Trần Ánh Dương không có dám dấu giếm gì Trần Vân Thanh, theo đúng sự thật mà gia tộc của hắn báo tin, tường tận báo lại cho Trần Vân Thanh được biết.
Theo phụ thân của hắn kể lại trong thư, khi Trần Phúc Thọ đưa ra cái ý định lập Trần gia trang, không có bao nhiêu người tán thành ý kiến của ông ta cả, trong đó nổi trội hơn cả là phụ thân của hắn cùng mấy người có thực lực đứng đầu Trần gia trấn.
Tuy Trần Phúc Thọ nói rất hay là lập ra Trần gia trang gom mọi người lại tạo nên một lực lượng đủ mạnh để chống lại Chấn Nam Đạo đám thổ phỉ kia ức hiếp, nhưng người nào trong lòng mà không hiểu, Trần Phúc Thọ là muốn chiếm đoạt tài sản của các hương thân trong trấn, còn là tận dụng nguồn lực miễn phí của các cường giả bên trong Trần gia trấn giúp đỡ mình tư lợi.
Phụ thân hắn đương nhiên là không có đồng ý cái yêu cầu phi lý này, làm theo lời của Trần Phúc Thọ, không khác gì đem mồ hôi xương máu làm lụng vất vả của mình suốt mấy chục năm qua cho Trần Phúc Thọ cả. Nhưng ngặt một nỗi là thực lực của Trần Phúc Thọ quá mức cường đại, trong khi Trần gia trấn cao nhất phụ thân của hắn cũng chỉ có Yêu Sĩ ngũ trọng tu vi, thành ra không thể nào làm gì khác hơn là nghe theo sự sắp xếp của Trần Phúc Thọ.
Hiện tại đại đa số cường giả của Trần gia trấn trước đây đều bị ép gia nhập vào Trần gia trang, phụ thân của Trần Vân Thanh cũng không phải là ngoại lệ, theo như hắn thấy hiện tại cả hắn cũng như Trần Vân Thanh đều là đồng bệnh tương liên, bọn họ nên là đoàn kết lại, nghĩ cách đối phó với lại Trần Phúc Thọ trước, mà không phải là tự tương tàn lẫn nhau như thế này.
"Vân Thanh sư huynh...! Anh là muốn làm gì..?" Lần nữa nhìn lên gương mặt của Trần Vân Thanh, Trần Ánh Dương trong lòng chợt lạnh hơn phân nửa.
Ánh mắt của tên khốn kiếp này nhìn về phía hắn vẫn là không có thay đổi, thậm chí sát ý bên trong còn nồng đậm hơn trước đây.
Trần Vân Thanh này vốn là không có ý định buông tha cho hắn. Phải làm thế nào đây, hắn tốn nước bọt nữa ngày trời cũng Trần Vân Thanh giảng tình cảm, chẳng lẽ lại là công cốc hay là sao đây.
"Làm gì? Đương nhiên là phải đưa mày lên đường!" Trần Vân Thanh trên mặt không có một tia cảm tình gì đáng nói.
Tin tức mà Trần Ánh Dương vừa tiếc lộ, nó tuy có chút giá trị, nhưng còn xa xa chưa đủ, muốn Trần Vân Thanh hắn chỉ vì đôi ba câu nói của Trần Ánh Dương liền bỏ qua ân oán mấy năm qua mà tên này đối với lại hắn, cái này là không có khả năng.
"Khoan đã! Vân Thanh sư huynh...Tôi còn một chuyện quan trọng muốn nói cho anh biết!"
"Được! Tao cho mày thêm một cơ hội. Nói nhanh rồi lên đường!" Trần Vân Thanh dừng tay lại đôi chút, xem tên này trăn trối trước khi chết chuyện gì, cũng xem như trả lại chút ân tình vừa rồi Trần Ánh Dương báo cho hắn khá nhiều tin tức về phụ thân của mình đi.
Nhưng Trần Vân Thanh trong lòng đã có quyết định, dù tên Trần Ánh Dương này có khua môi múa mép như thế nào, hôm nay cũng sẽ là ngày tàn của y. Trần Vân Thanh hắn sẽ không có bỏ qua cho y.
"Vân Thanh sư huynh! Trước đến nay tôi luôn đến tìm anh gây phiền toái, thật ra không phải là bổn ý của tôi. Tôi là vì được người khác nhờ vả, cũng như uy hiếp, nên mới bất đắc dĩ đến tìm Vân Thanh sư huynh anh để gây sự mà thôi!"
Trần Ánh Dương gương mặt rất khó xem, cuối cùng hắn cũng là nói ra cái bí mật mà mình cất giấu mấy năm qua. Nói xong lời nói kia, Trần Ánh Dương thở phào nhẹ nhõm một cái, như trút bỏ gánh nặng một dạng.
"Mày nghĩ là tao sẽ đi tin lời nói của mày hay sao?" Trần Vân Thanh thân hình hơi chấn động một chút khi nghe được tin tức này từ miệng của Trần Ánh Dương.
Có điều trải qua nhiều kinh nghiệm trận mạc trước đây, Trần Vân Thanh không dễ dàng gì đi tin vào lời nói của Trần Ánh Dương.
Dưới uy hiếp của sống chết, chuyện gì người khác cũng có thể làm ra được, tình cảnh này Trần Vân Thanh hắn đã thấy quá nhiều.
Không loại trừ khả năng, Trần Ánh Dương này vì bảo toàn tính mạng, liền bịa ra một câu chuyện gì đó, đem tất cả tội danh đổ lên đầu người khác, thậm chí là một nhân vật không có thực, Trần Vân Thanh hắn là sẽ không dễ bị lừa gạt như thế này.
"Vân Thanh sư huynh! Anh nghĩ lại đi, phía sau của anh có Trần Tuyết Tùng cùng Trần Hàn Xương làm chỗ dựa. Tôi dù có to gan bằng trời, cũng không dám tự mình ra tay dồn anh vào con đường chết a!" Trần Ánh Dương khá là bất đắc dĩ lên tiếng.
Trần Vân Thanh này trong lòng vốn đã tin tưởng vào lời nói của hắn, nếu như không tên này đã ra tay kết liễu hắn đây từ lâu rồi. Hỏi lại cũng chỉ là muốn chứng minh điều hắn nói tuyệt đối không sai mà thôi.
Dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng hắn lại không thể phát tác, cái mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay của người ta, chỉ cần hắn dám bậy bạ, hắn đây sẽ chết rất là khó xem.
"Được! Nói đi! Người phía sau sai bảo màu đối phó với tao là ai?" Trần Vân Thanh thu hồi lại sát ý của mình, bình tĩnh lên tiếng hỏi Trần Ánh Dương.
Đúng như Trần Ánh Dương nghĩ, hắn quả thật trong lòng đã tin tưởng Trần Ánh Dương bảy tám phần.
Hắn không tin Trần Ánh Dương, cũng nên tin thực lực của Trần Tuyết Tùng cùng Trần Hàn Xương. Hai người huynh đệ trước đây khá thân thiết với lại Trần Vân Thanh hắn.
Bọn họ hiện tại đều là thiên kiêu của Trần Phủ, nhất là Trần Tuyết Tùng, lấy mười sáu tuổi niên kỷ đột phá Yêu Sĩ tứ trọng, thiên phú có thể nói là tốt nhất từ trước đến nay.
Tuy sau khi đến Trần Phủ, quan hệ giữa hắn cùng Trần Tuyết Tùng mấy người có một chút xa cách, nhưng có ai lại bảo đảm, hai người kia không nhớ tình xưa.
Đùa giỡn Trần Vân Thanh hắn một chút thì không có sao. Một khi có người muốn lấy mạng của hắn, thì đó là một chuyện khác, như hai người kia ra mặt, hung thủ sẽ chết không có chỗ chôn.
Nguy hiểm lớn như thế, thú thật là tại Trần Phủ rất ít người muốn mạo hiểm đi làm, nhất là Trần Vân Thanh hắn thiên phú quá kém, không có gây ảnh hưởng cho bất kỳ ai.
Trần Ánh Dương này năm lần bảy lượt đến tìm hắn phiền toái, lại nhiều lần muốn dồn hắn đây vào con đường chết, với ân oán của hai người trước kia, đúng là không đủ cho Trần Ánh Dương phải làm tuyệt tình như thế, đây là điều quá mức bất bình thường.
Không nói sau lưng hắn còn chỗ dựa lớn đến như thế. Đã như vậy, cũng chỉ có một khả năng, là có người sai bảo Trần Ánh Dương làm như thế. Người này theo như hắn đoán thực lực rất là cao, chí ít cũng là không có e ngại hai tên bằng hữu trên danh nghĩa của hắn là Trần Tuyết Tùng cùng Trần Hàn Xương.
"Đó là Lăng Tĩnh Y! Người bạn thanh mai trúc mã của anh. Chính cô ta đã sai bảo tôi làm như vậy!" Chuyện đã đến nước này, Trần Ánh Dương cũng không thể nào giấu giếm được nữa, hắn là khai thật cho Trần Vân Thanh biết chân chính hung thủ là ai.
"Không thể nào..? Tuyệt đối không thể nào...?"
Trần Vân Thanh nghe Trần Ánh Dương nói chủ mưu phía sau làm cho mình thê thảm mấy năm qua là Lăng Tĩnh Y, hắn lắc đầu thật mạnh, ánh mắt không thể tin được, kêu gào lên như người điên một dạng.
'Kỳ lạ! Sao mình lại trở nên như vậy..!' Tuy nhiên rất nhanh sau đó, Trần Vân Thanh liền là lấy lại thanh minh, nhớ đến hành động có chút điên cuồng vừa rồi của mình, hắn không khỏi kinh ngạc, đồng thời sau lưng toát ra từng dòng mồ hôi lạnh.
Hắn biết quá rõ bản thân của mình trước đây, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, hắn cũng ưu tiên bình tĩnh lên hàng đầu, chỉ có bản thân tỉnh táo, thì mới có thể tìm ra phương pháp giải quyết vấn đề hiệu quả, nóng giận mất lý trí chỉ làm cho bản thân mình nhanh chết đi mà thôi.
Đương nhiên, chuyện mất kiểm soát như thế này cực kỳ hiếm khi xảy ra, hắn nhớ rõ lần cuối mà mình mất đi bình tĩnh, là khi nghe được tin mẹ của mình qua đời. Từ đó đến nay, hắn chưa bao giờ không kiểm soát được bản thân như hiện tại.
'Là linh hồn của chủ nhân thân thể này giở trò quỷ!' Trần Vân Thanh ánh mắt có chút âm trầm, bình tĩnh lại suy nghĩ thì hắn cũng đã tìm ra nguyên nhân.
Một người con gái quá mức xa lạ sẽ không khiến cho hắn mất kiểm soát. Như thế cũng chỉ có một khả năng, đó là vừa rồi người điên khùng kia không phải là hắn.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc