"Các anh bình tĩnh..! Tôi sẽ không có quên! Tôi tuyệt đối sẽ có quên!" Trần Phú nhìn đám người này như những con sói đói muốn xem hắn như dê béo đến xâu xé, trong lòng âm thầm chửi chó má.
Rõ ràng người cứu mạng hắn là Trần Côn, vị Trần sư huynh kia, không có Trần Côn, mấy người này cũng đã chết trong tay của Trần Hành cả rồi. Theo lý tài nguyên mà hắn hứa hẹn có đưa cũng là đưa cho Trần Côn, mà không phải đám người này. Bọn chúng hiện tại làm như thế, đây là ăn cướp trắng trợn mà.
Có điều cái tên Trần Lịch này đã nắm chặt mệnh môn của hắn, như hắn dám nói không mà nói, tên này chỉ cần phát kình, mạng hắn xem như xong.
Trong lòng dù biết mấy tên này sẽ không thật sự dám giết mình, nhưng hắn không dám thử, cái mạng của mình chỉ có một, hắn không thể nào đem nó ra đánh cược được, chờ trở lại Trân Bảo Các rồi thì mới từ từ tính toán với lại mấy tên này sau.
"Như vậy thì chúng ta đi nhanh thôi!" Trần Ánh Dương liếc nhìn bên kia Trần Côn đám người một cái, sau đó liền nắm đầu của Trần Phú đi thẳng.
Hắn là người thông minh, trong lòng biết được Trần Côn có rất nhiều bí mật muốn cùng đám người Trần Hành tra hỏi.
Ở lại nơi đây hắn có thể sẽ biết được càng nhiều, nhưng đồng thời nguy hiểm cũng lớn hơn.
Không một ai muốn bí mật của mình tiết lộ ra bên ngoài cho mọi người cùng biết cả, nhất là một người độc ác như Trần Côn.
...
Quay lại bên này Trần Côn một đám người!
"Xẹt..Xẹt...Keng...Keng..!"
"Khốn kiếp...! Là tên nào dám xen vào chuyện của ta! Lập tức cút ra đây cho ta!"
Đang là muốn một kiếm muốn đem hai người Trần Hành hai cánh tay phải chặt đi Trần Côn, bỗng nhiên dãy nãy như là đĩa dẫm phải vôi, lùi xa vị trí của Trần Hành mấy người mười bước có hơn, nhìn lại xung quanh cất tiếng mắng.
Tình cảnh mà Trần Côn bây giờ gặp phải, nó không khác gì so với lại Trần Phục trước đây khi không thể hạ được Trần Phú là bao, cũng là có người phá đám. Khác với lần trước Trần Ánh Dương là dùng viên đá cứu mạng Trần Phú, lần này là được đổi thành một thanh kiếm.
Chỉ thấy cách Trần Hành đám người không quá một mét, liền đã xuất hiện một thanh kiếm cắm một phần ba xuống đất, đốc kiếm gặp phải chấn động còn là đang lung lay mảnh liệt, chính là thanh kiếm này không biết từ phương hướng nào xuất hiện, nó đã đánh tan công kích của Trần Côn, cứu lấy hai người Trần Hành một mạng.
"Tuyết Ảnh Kiếm! Đây là kiếm của Vân Thanh sư huynh! Huynh ấy đã trở lại!" Trần Hành cùng Trần Phục hai người quan sát lấy thanh kiếm vừa cứu mạng của mình này một chút, liền là cực độ vui mừng kêu lên.
Hai người bọn họ đi theo Trần Vân Thanh thời gian không ngắn, những bí mật của Trần Vân Thanh có thể bọn họ không biết nhiều, nhưng bội kiếm bên cạnh của y bọn họ nhận ra khá rõ. Hai người bọn họ còn nhớ như in, chính Trần Vân Thanh từng dùng thanh kiếm này thi triển ra kiếm thuật ảo diệu tuyệt luân cho hai người bọn họ xem.
Tại mười ngày trước khi bị Hắc Địa Xà đánh trọng thương, thanh kiếm này là chưa hề rời qua tay của Trần Vân Thanh, giờ gặp lại nó, hai người bọn họ lập tức liền là nhận ra ngay.
'Trần Vân Thanh không có chuyện gì! Thực lực còn tăng cao!' Trong lòng hai người Trần Hành thật sự là vui sướng vô biên.
Trước đây Ngô Tiểu Diễm hỏi bọn họ về Trần Vân Thanh, bọn họ cam đoan Trần Vân Thanh không có vấn đề gì, nhưng bọn họ cũng biết, lời nói kia chỉ để gạt Ngô Tiểu Diễm cũng như bọn họ mà thôi.
Trần Vân Thanh đã nói trong một thời gian ngắn sẽ quay lại nhưng rất nhiều ngày qua không có xuất hiện, hai người bọn họ trong lòng cũng là lo ngay ngáy.
Giở thì tốt rồi, Trần Vân Thanh đã quay trở lại, thực lực còn cao hơn trước đây, nguy cơ bọn họ đối mặt với tử vong dưới bàn tay của Trần Côn cũng đã không còn, còn Tam Chỉ Hồng trong người bọn họ, vì sự xuất hiện của Trần Vân Thanh cũng là đã có thuốc giải, đây thật sự là song hỷ lâm môn a.
.....
"Người vừa ra tay là Trần Vân Thanh! Hắc hắc.! Như vậy chúng ta có kịch hay để xem rồi!"
Nơi đây hiện tại không còn đám người Trần Ánh Dương, nhưng Trần Hải mấy người vẫn là còn, bọn họ nhìn thấy Trần Ánh Dương rời đi cũng là muốn đi theo, nhưng đáng tiếc lại chậm chân hơn một chút.
Có điều vì sự chậm trễ một chút này của bọn họ, lại có thể chuẩn bị được xem một màn kịch đầy đặc sắc giữa Trần Côn cùng Trần Vân Thanh, xem ra bọn họ vẫn là có phúc phần hơn đám người Trần Ánh Dương.
"Cái này thì là đương nhiên!" Trần Phi cũng là gật gù đồng ý với lại lời nói của Trần Hải.
Trần Côn vô duyên vô cớ đi đến nơi này địa bàn của Trần Vân Thanh làm loạn, đã thương người của y, còn muốn giết bọn chúng để mà lập uy.
Tục ngữ nói đánh chó cũng phải kiên mặt chủ, Trần Côn làm quá đáng như thế, nếu như Trần Vân Thanh không ra mặt lấy lại công đạo cho đám thuộc hạ, trừng trị tội xâm phạm bất hợp pháp của Trần Côn, thử hỏi tại Ngoại Viện nơi này, Trần Vân Thanh làm gì còn chỗ đứng nữa kia chứ.
"Tao thì không có cho là chúng ta sẽ được xem được kịch hay gì!" Trần Ảnh không mấy tin tưởng lên tiếng.
Trần Vân Thanh xuất hiện, chắc chắn là sẽ cùng Trần Côn động thủ không có sai. Nhưng để nói Trần Vân Thanh có thể đánh một trận cân tài cân sức với lại Trần Côn, hắn lại không mấy tin tưởng.
Trần Côn là cao thủ lâu năm tại Trần Phủ Ngoại Viện, là lão đại của Luyện Khí Phòng khu vực, thực lực luôn tại tốp đầu, trong hàng Ngoại Viện rất hiếm có người có thể chống lại được Trần Côn, có vị Yêu Sĩ Nội Viện sư huynh từng có nói qua, với thực lực của Trần Côn, như không phải Yêu Sĩ cường giả ra tay, tại Yêu Giả cảnh giới không có người nào có thể chống lại được y.
Có thể nói Trần Côn là Yêu Sĩ cảnh giới bên dưới vô địch thủ cũng không quá.
Trong khi đó Trần Vân Thanh chỉ là tân tinh mới nổi trong thời gian mấy tháng gần đây mà thôi. Thậm chí những chiến tích của Trần Vân Thanh như là làm Lão đại của Đại Mộc Lâm Khu hay có thể từ trong tay của Nhị Giai nhất phẩm Yêu Thú Hắc Địa Xà còn sống trở ra, cũng là không có mấy người Ngoại Viện này để ý, đám cự đầu lại càng không.
Có chăng những người thật sự muốn hóng hớt chuyện lý thú bên trong Ngoại Viện như bọn họ đây mới biết được một hai.
Nói thế để biết so về danh tiếng lẫn thực lực của Trần Vân Thanh cùng Trần Côn là chênh lệch khá xa, hắn không có tin Trần Vân Thanh có thể làm nên cơm cháo gì trước sự cường đại của Trần Côn đâu.
"Như vậy thì chúng ta chờ xem sao đi!" Trần Hải tuy có chút nhận đồng lời nói cũng như cách nghĩ của Trần Ánh, thế nhưng không hiểu thế nào, hắn trong lòng vẫn là có một tia chờ mong.
Nguyên nhân mang đến cho hắn niềm tin đó là thủ pháp vừa rồi của Trần Vân Thanh cứu mạng Trần Hành hai người.
Một thanh kiếm không biết từ nơi nào xuất hiện lại có thể rinh chuẩn phá đi chiêu thức chí mạng của Trần Côn, còn làm cho Trần Côn kinh sợ lui về sau mười mét.
Quan trọng nhất là không có ai biết Trần Vân Thanh ra tay như thế nào, hắn hiện tại đang ở nơi đâu, đây mới là điều đáng sợ nhất.
Hắn tin tưởng, một khi Trần Vân Thanh xuất hiện, liền có thể cùng Trần Côn đánh một trận kinh điển, chí ít cũng sẽ thua không đến nổi nào..
...
"Xẹt...!".
"Trần Côn...! Mày đến nơi này của tao, đánh thương người của tao! Còn dám nói tao xen vào chuyện của ngươi?"
Dường như ngay sau lời nói của Trần Côn vang lên không lâu, nơi này liền là xuất hiện một người thanh niên điển trai, mang phục sức màu xanh của Ngoại Viện Trần Phủ.
Người này xuất hiện, thân pháp hết sức là phiêu dật khó đoán, có thể nói so với lại Nhất Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ Yến Vân Bộ mà Trần Côn trước đây từng thể hiện ra chỉ có hơn mà không có kém.
"Xẹt...!”
“Thiếu gia...! Anh đã trở lại..Hu hu...Tiểu Diễm thật sự là rất nhớ anh a!" Người thanh niên này xuất hiện, Ngô Tiểu Diễm liền là nhận ra ngay đó là Trần Vân Thanh, thiếu gia nhà nàng.
Cũng là không hiểu như thế nào, đang bị Định Thân Thuật của Trần Phục không thể nào cử động Ngô Tiểu Diễm, lấy một loại người khác không hiểu sức mạnh phá tan đi cấm chế trên thân thể, chạy đến ôm lấy Trần Vân Thanh, khóc lóc kể lể lên tiếng.
Nghĩ thiếu gia này cũng thật sự là xấu, bỏ rơi Ngô Tiểu Diễm nàng suốt hơn ba tháng trời không có tin tức, ngài ấy có biết là nha hoàn nàng đây rất là nhớ ngài ấy hay là không?
Ngài ấy có biết nàng lo lắng cho ngài ấy suốt thời gian qua đến nỗi gầy đi gần cả chục cân hay là không?
Còn nữa...không biết mấu tháng qua ngài ấy.... có nhớ đến nha hoàn như nàng hay không?
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc