Triệu Lam chạy tới cửa, đang định mở cửa thì vội kêu dừng lại: “Chờ một chút! Cứ mở cửa như thế thì có xảy ra chuyện gì không?"
Không thể trách cô ấy đã suy nghĩ quá nhiều, thực ra ngày hôm qua có quá nhiều kẻ giả thành người giao đồ ăn, đã gây ra ám ảnh tâm lý rất lớn cho họ. Động tác của Chu Tiểu Trân cũng dừng lại, hiển nhiên em cũng nghĩ đến điều này.
Ngay lúc họ loay hoay không biết làm gì, Dư Tiếu nói: "Mở cửa đi."
Chu Tiểu Trân: "Sao ạ?"
"Tin chị đi." Dư Tiếu nhìn em một cái, đang định giải thích.
"Kéttt." Là âm thanh mở cửa.
Một bàn tay với các khớp xương rõ ràng đưa vào, mang theo một gói hàng: "Ký tên."
Chu Tiểu Trân: "Được ạ."
Dư Tiếu: "..."
Sau khi cửa lại đóng lại, Chu Tiểu Trân mang hộp mạt chược nặng nề với vẻ mặt vui vẻ: "Ha ha ha, em đã lấy được thần khí rồi!"
Em cười được nửa đường thì thấy Dư Tiếu đang nhìn em với vẻ mặt phức tạp, em kinh ngạc: "Sao vậy ạ?"
Dư Tiếu: "... Em cứ mở cửa như vậy à?"
"Nếu không thì sao?" Chu Tiểu Trân ngơ ngác lại dễ thương: "Chị nói có thể mở cửa mà."
"..." Tâm trạng của Dư Tiếu phức tạp khó tả, trong lòng nói, đứa bé ngốc này, em cũng quá tin chị rồi đấy, thậm chí còn không cần nghe lý do luôn sao?
Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của cô, Chu Tiểu Trân lo lắng: "Có vấn đề gì ạ?"
"...Không." Dư Tiếu nói: "Chúng ta ăn sáng đi."
"Được ạ, em cũng đói rồi." Chu Tiểu Trân vui vẻ hẳn lên, đêm qua em không ngủ cả đêm, nhưng ban ngày em lại không dám ngủ vì sợ đến tối sẽ không ngủ được: "Vẫn dùng phương pháp của ngày hôm qua để phân biệt người giao đồ ăn ạ?"
"Không cần." Khóe miệng của Dư Tiếu hiện lên một nụ cười kỳ quái: "Hôm nay không cần phức tạp như vậy."
Xe đẩy phát ra tiếng lạch cạch ở lối đi, người giao đồ ăn liếm khóe miệng với tâm trạng vui vẻ. Bệnh nhân vừa rồi ăn ngon thật, chỉ no bảy mươi phần trăm, nếu có thể ăn thêm nữa thì tốt quá.
Phía trước có một phòng bệnh có mùi thơm nồng nặc, còn là phòng bệnh đầy người nên nó nóng lòng đến gần hơn, cố gắng để giọng nói trở nên tự nhiên hơn: “Xin chào, bạn có muốn mua cơm không?”
"Xin chào, tôi muốn mua cơm." Giọng của một cô gái trẻ truyền ra từ phòng bệnh.
Chà, thịt của người trẻ tuổi đã mềm, thịt của phụ nữ còn mềm hơn, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã chảy nước miếng rồi.
“Xin hỏi bạn muốn ăn món nào?"
“Món nào cũng không quan trọng." Cũng là một giọng nói trẻ tuổi trong phòng nói: "Chúng tôi có một món đạo cụ mạt chược, đúng lúc đang ba thiếu một. Anh có muốn vào chơi không?”
“…”
Tiếng xe đẩy lại vang lên trong hành lang. Mạt chược và những thứ tương tự rất đáng ghét, nó mới không dễ bị lừa đâu!
Không biết là do may mắn hay lý do nào khác nhưng tóm lại người giao đồ ăn thứ hai mới là người giao đồ ăn thực sự.
Ba người vui vẻ ăn sáng, Triệu Lam hỏi: "Tiểu Trân, em còn bao nhiêu ngày nữa?"
Chu Tiểu Trân nói: "Ồ, em chỉ còn ba tháng thôi."
Chỉ còn ba tháng... Triệu Lan buồn bã rơi nước mắt khi nghĩ đến hai mươi mốt ngày của mình. Cô ấy nói: "Chị vừa đi đến cửa hàng xem một chút, thấy một điểm tích lũy có thể mua được thời gian mười ngày. Chị chỉ có ba điểm tích lũy, nếu dùng hết để mua thời gian thì cũng chỉ có thể sống thêm một tháng nữa thôi."
Dư Tiếu suy nghĩ một chút, nói: "Em có mười điểm tích lũy, có thể cho chị năm điểm."
"Không được." Triệu Lam lắc đầu nói: "Thời gian của em cũng không nhiều hơn chị được bao nhiêu, mười điểm tích lũy cũng không phải là nhiều, muốn sống sót thì vẫn phải tiếp nhận điều trị." ứng dụng ty-t
Tiếp nhận một đợt liệu trình trị liệu thì có thể nhận được một điểm tích lũy, nhưng theo những gì Dư Tiếu nhìn thấy trong diễn đàn giao lưu của bệnh nhân bệnh viện số 4, những phương pháp điều trị đó rất nguy hiểm, hiếm có một phòng bệnh đều nào có thể cứu được tất cả bệnh nhân, có khi chỉ cần một người sống sót đã là không tệ rồi. Nhưng nếu không tiếp nhận điều trị, họ chỉ có thể nhìn thời gian trôi qua, vẫn là sẽ chết đi.
"Chị Lam, chị có chắc không?" Dư Tiếu lo lắng nhìn cô ấy.
"Quyết định rồi." Triệu Lam nói rất đơn giản.
"Vậy được." Dư Tiếu cũng quyết định: "Em đi cùng chị."
"Vậy em cũng muốn đi." Khóe miệng của Chu Tiểu Trân vẫn còn dính hạt cơm: "Như trong phim kinh dị, con người không thể tách nhau ra, nếu tách nhau thì sẽ có chuyện xảy ra. Hơn nữa, mọi người đi trị liệu hết rồi, để em một mình thì cô đơn biết bao." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Như sợ bị họ từ chối, Chu Tiểu Trân tiếp tục nói: "Mà mạt chược của em chỉ có thể có đủ bốn người mới chơi được. Không có mọi người ở đây, em không thể dùng mạt chược để uy hiếp người giao đồ ăn được nữa, em sẽ chết đói đấy."
"..." Được rồi, lý do này thật sự rất thuyết phục.
"Cũng được." Dư Tiếu nói: "Buổi tối chúng ta đi đăng ký đợt điều trị tiếp theo. Buổi chiều em dành chút thời gian để vẽ thêm vài lá bùa.”
Dư Tiếu dành cả buổi chiều để vẽ bùa, Triệu Lam và Chu Tiểu Trân dựa vào nhau, dùng điện thoại di động của Dư Tiếu đọc các bài viết trên diễn đàn giao lưu của bệnh nhân bệnh viện số 4. Những ghi chú kinh nghiệm được viết bởi những người từng trải ở bệnh viện số 4 rất hữu ích, có một số đã viết lại tất cả các phương pháp điều trị mà họ đã tự mình trải qua.
Theo những tình huống họ biết, mỗi phó bản sẽ có một bác sĩ chính, điều này tương đương với sự tồn tại của NPC chỉ dẫn. Bác sĩ điều trị chính sẽ không làm hại người khác, nói chính xác là không thể chủ động làm hại người khác, nhưng cũng không thể giúp đỡ bệnh nhân.
Một số phó bản điều trị được sử dụng lại, nghĩa là họ có thể đi vào một phó bản đã có trong bài đăng. Triệu Lam và Chu Tiểu Trân muốn ghi nhớ tất cả thông tin phó bản mà họ nhìn thấy để chuẩn bị trước.
Sau bữa tối, ba người khẩn trương tụ tập lại với nhau, trên trang chủ cá nhân của diễn đàn, dòng chữ lựa chọn có tham gia điều trị ngày mai hay không đang tỏa sáng rực rỡ. Ba người nắm tay nhau, Triệu Lam nói: "Đi cùng nhau!"
Ba ngón tay đồng thời bấm vào nút xác nhận, trên màn hình có một đầu lâu nhỏ cười toe toét, còn nở nụ hôn gió: "Cảm ơn các bạn đã tích cực hợp tác, moa moa…"
Sau khi đăng ký, ba người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Dư Tiếu nói: "Tối nay chúng ta hãy nghỉ ngơi thật tốt, nạp lại năng lượng chuẩn bị cho ngày mai. Em có dán lá bùa lên trên cửa, tối nay chắc sẽ không có người đến kiểm tra phòng đâu."
"Ừ!" Cả ba leo lên giường của mình.
Sau khi đăng ký, ba người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Dư Tiếu nói: “Tối nay chúng ta hãy nghỉ ngơi thật tốt, nạp lại năng lượng, chuẩn bị cho ngày mai. Em đọc trên trên diễn đàn giao lưu của bệnh nhân bệnh viện số 4, phó bản điều trị này cũng nguy hiểm, ngày mai chúng ta phải tràn đầy năng lượng mới được."
"Ừ!" Ba người leo lên giường của mình.
Đột nhiên Triệu Lam vỗ vào đùi: "Mẹ kiếp!"
Dư Tiếu và Chu Tiểu Trân đồng thời nhìn cô ấy: "Sao vậy?"
"Chúng ta còn có mấy lá bùa chưa được dán đấy, không dán vào thì buổi tối làm sao có thể ngủ được?" Triệu Lam vừa nói vừa xỏ giày xuống giường, sau đó lấy băng dính hai mặt từ ngăn kéo ra.
Dư Tiếu nói trong lòng, sao mình có thể quên chuyện này, nhanh chóng rời khỏi giường.
Ba người tụ tập ở cửa, Triệu Lam nói: "Chị đã nghĩ ra nên dán ở chỗ nào rồi."
"Ở đâu?"
"Trên mặt đất." Triệu Lam chỉ xuống phần đất ở cửa: "Quỷ muốn vào ăn thịt chúng ta thì phải đi qua chỗ này."
Chu Tiểu Trân vẫn không hiểu: "Nhưng đó đều là quỷ mà, không phải quỷ đều bay lơ lửng sao?"
"..."
Sau một hồi im lặng, Chu Tiểu Trân hỏi: "Em nói gì sai rồi à?"
"Ừ..." Dư Tiếu suy nghĩ từ ngữ: "Mặc dù phần lớn quỷ đều có thể bay lơ lửng, nhưng nếu đã có thể nghe thấy tiếng bước chân của quỷ đi kiểm tra phòng, vậy thì ít nhất con quỷ này phải đi trên mặt đất."
Chu Tiểu Trân: "Đúng rồi!"
Bởi vì trên cửa và trên sàn có bùa nên đêm đó không ai quấy rầy giấc ngủ của họ, mọi người đều ngủ rất sâu, rất say. Dư Tiếu cũng có một giấc mơ ngọt ngào, cô không nhớ rõ nội dung giấc mơ, nhưng sáng hôm sau khi tỉnh dậy, gối của cô đã ướt đẫm nước bọt.
"May mắn tới ~ may mắn tới ~ may mắn tới..."
Dư Tiếu thức dậy trong tiếng nhạc vui vẻ, đó là đồng hồ báo thức mà Triệu Lam đã đặt. Triệu Lan lấy điện thoại di động nói: "Đã bảy giờ rưỡi rồi, các đồng chí, phải dậy thôi."
Dư Tiếu và Chu Tiểu Trân đứng dậy rửa mặt như thây ma. Khi họ bước ra khỏi phòng tắm, họ nhìn thấy Triệu Lam đã thay sang đồ thể thao, ngồi xổm ở cửa, rất tập trung, không biết cô ấy đang nhìn gì.
Chu Tiểu Trân nghi hoặc: "Chị Lam, chị đang nhìn gì vậy?"
"Nhìn xem lá bùa mà chúng ta dán vào tối hôm qua." Vẻ mặt của Triệu Lam đầy sợ hãi, nói: “Buổi tối hôm qua có một con ma tới đây, bởi vì lá bùa chúng ta dán ở khe cửa nên nó đã biến mất rồi."
"Bị đánh bẫy nặng như vậy mà vẫn dám vào sao?" Chu Tiểu Trân phàn nàn: "Con quỷ này cũng kiên cường đấy."
Dư Tiếu không nghĩ vậy: "Cũng không có ai nói chỉ có một con quỷ kiểm tra phòng mà."
"Đúng rồi, vừa nãy chị có nghiên cứu diễn đàn giao lưu của bệnh nhân bệnh viện số 4." Triệu Lam nói: "Trong đó có một bài viết nói rằng có thể báo cáo nhân viên y tế vi phạm nội quy. Giống như các bệnh viện bình thường, ở đây có văn phòng giải quyết tranh chấp giữa bác sĩ và bệnh nhân."
Dư Tiếu sửng sốt một chút: "Con quỷ kiểm tra phòng đó có bị coi là vi phạm quy định không?"
Chu Tiểu Trân có chút đắn đo: "Nó đều bị sét đánh hai lần rồi, còn cần báo cáo nữa không?"
…
"Leng keng…"
Tiếng nhắc nhở vang lên lúc tám giờ giờ, rèm trong phòng tự động mở ra, lộ ra khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài với núi non trong trẻo, tiếng chim hót và hương hoa ngào ngạt.
Cùng với tiếng nhạc nhẹ nhàng, trên đài phát thanh, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: "Hôm nay là một ngày đẹp trời. Đội ngũ y tế tận tâm đã có mặt và đang nhiệt tình mong chờ sự xuất hiện của các bệnh nhân."
Giây tiếp theo, tầm nhìn của Dư Tiếu tối sầm lại. Khi tầm nhìn trở lại, cô đã xuất hiện ở một hành lang xa lạ. Đây là hành lang bên ngoài khu bệnh viện, tường hai bên đã cũ kỹ và ố vàng, hiển nhiên không phải hành lang của bệnh viện nhân dân nơi họ ở. Ánh sáng vàng mờ, dưới ánh sáng như vậy, những bức tranh trên tường trở nên mờ mịt, không rõ ràng.
Mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng Dư Tiếu vẫn nhìn thấy bức tranh vẽ một tòa kiến trúc.
Dư Tiếu quay đầu lại, phát hiện Chu Tiểu Trân và Triệu Lam ở bên cạnh, đều là vẻ mặt ngơ ngác không kém cô.
"Chào buổi chiều." Một giọng nói kỳ lạ thu hút sự chú ý của mọi người.
Một người lặng lẽ đứng bên cạnh bọn họ, Dư Tiếu nhìn anh ta. Anh ta là một người đàn ông có vẻ ngoài giống bác sĩ, khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, mặc áo khoác trắng, đầu tóc chải gọn gàng.
Lúc này trên mặt anh ta nở một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm ba người, trên sống mũi cao đeo một cặp kính gọng vàng. Môi dưới mũi không dày cũng không mỏng, màu nhạt, có thể nói là nhợt nhạt.
"Chào buổi chiều, ba quý cô." Giọng nói trầm thấp từ tính làm cho anh ta thêm chút mị lực: "Tôi là bác sĩ điều trị của các cô, các cô có thể gọi tôi là bác sĩ George."
Anh ta quay người đi đến bên phải phía trước mặt ba người: "Việc điều trị sẽ bắt đầu vào chiều nay. Hãy theo kịp tốc độ của tôi, đừng để bị tụt lại phía sau."
Dư Tiếu và hai người khác nhìn nhau, im lặng đi theo anh ta.
George đưa họ rẽ trái rồi rẽ phải, cuối cùng cũng đến một nơi tương tự như một quán trà.
Nơi này rất rộng và không có nhiều bàn. Ở giữa có hơn chục chiếc ghế xếp thành vòng tròn, trên đó đã có rất nhiều người ngồi nhưng chỉ còn ba chiếc ghế trống.