“Tút tút tút…”
Tục ngữ nói rất đúng, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Quả nhiên, Lạc Cẩn và Lục Tầm đều đáng ghét như nhau!
Dư Tiếu tắt điện thoại, bắt đầu kéo số điện thoại của Lục Tầm vào danh sách đen. Triệu Lam không biết nên an ủi cô như thế nào khi thấy tình hình này, bởi vì đổi lại là cô ấy, nếu gặp phải loại chuyện này, cô ấy trong phút chốc cũng sẽ khó có thể nghĩ thông được.
"Ăn cơm đi." Nếu không thể khuyên nhủ, cô ấy chỉ có thể tìm cách chuyển hướng sự chú ý của cô: "Chị đói rồi."
Bình thường nhiệm vụ gọi cơm trong phòng bệnh đều do Chu Tiểu Trân đảm nhận, vì em cảm thấy buồn chán và cần phải làm gì đó để giết thời gian. Nhưng hôm nay rõ ràng em không có hứng lắm, chỉ thấy em ấy ngồi trên ghế, hơi khom người, đôi mắt sáng ngời nhìn điện thoại, hai ngón tay cái ấn vào dư ảnh trên màn hình.
Vì thế một mình Triệu Lam đi đến cửa, quay người hỏi hai người thân yêu chung phòng bệnh: "Hai đứa muốn ăn gì?"
Chu Tiểu Trân vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào điện thoại, còn Dư Tiếu thì vẫn đấm giường…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play