Trong linh đường im lặng như tờ, đến cả Dư Tiếu thường ngày luôn giỏi làm cho người khác bị sốc mà cũng phải giật mình. Mọi người đều sửng sốt nhìn Lạc Cẩn bằng vẻ mặt ngơ ngác.
Lục Tầm một lúc lâu sau mới có phản ứng, cậu ta kìm nén lại tam quan sắp trên bờ vực đổ vỡ, ngơ ngác hỏi: “Cậu điên rồi à?”
“Không.” Lạc Cẩn vẫn rất điềm tĩnh, cậu ta nhìn Cổ Ảnh Vinh: “Anh có đồng ý không?”
Cổ Ảnh Vinh: “...”
…
Năm người cùng nhau đi ra khỏi nhà thôn trưởng, Cổ Ảnh Vinh ở trong linh đường khóc lóc như sắp ngất. Đợi đến khi mẹ của cậu ta và người dân đi đến, nhìn thấy Cổ Ảnh Vinh khóc không ra hình người. Mọi người đều khen cậu ta hiếu thảo, lũ lượt khen cậu ta là một người con có hiếu.
Năm người quay trở lại chỗ ở, lúc này Lục Tầm mới hiểu được ý của Lạc Cẩn. Sau khi đã hiểu thì cậu ta mới biết được tại sao Lạc Cẩn phải làm như vậy nhưng hiểu được không đồng nghĩa với việc chấp nhận được, cậu ta cứ cảm thấy hơi kỳ kỳ, có chỗ nào đó không đúng lắm.
Bầu không khí hiện tại có hơi khó xử, năm người không ai lên tiếng, sau khi về đến nơi thì tìm một chỗ ngồi xuống.
Tất nhiên là lý do mà bọn họ ngồi đơ ra như vậy và cả tâm trạng của họ đều khác nhau, ví dụ như Lục Tầm và Triệu Lam đều cảm thấy xấu hổ mà rơi vào trầm tư, Dư Tiếu thì đang suy nghĩ tiếp theo đây phải cần làm gì, Lạc Cẩn thì trầm ngâm, Chu Tiêu Trân không lên tiếng là do không thấy mọi người nói gì.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT