“George.” Lolita ghen tị nhìn George nói: “Truyền nhân điếc có mùi vị như thế nào? Lưỡi của cô ta có ngon không?”
Nghe thấy cái này vấn đề, sự tham lam chợt lóe lên trên gương mặt Bạo Thực, anh ta quay đầu nhìn George, muốn liên tưởng đến mùi vị cực phẩm thông qua biểu cảm trên gương mặt của đối phương.
Ngay cả Cổ Thụ cũng dừng lại và chăm chú lắng nghe.
George mỉm cười, nụ cười đó không liên quan gì đến dư vị thỏa mãn, thậm chí còn chứa đựng cảm giác giễu cợt mãnh liệt. Anh ta tựa lưng vào nửa bức tường đổ nát, dùng ngón giữa đẩy cặp kính gọng vàng lên, ánh mắt giễu cợt mang theo sự thương hại.
Thanh Thạch - người đang chăm chỉ di chuyển những viên gạch trên xe lăn, tuy anh ta không liên quan gì đến chuyện này nhưng cũng thấy có gì đó không ổn: “Anh có chắc chắn rằng George đã giết chết Truyền nhân điếc không?”
“…”
Một câu cũng có thể làm cho đám quỷ này thức tỉnh, biểu cảm của Lolita lập tức thay đổi, dường như từ lúc George quay trở lại đến nay, anh chưa bao giờ nói rằng mình đã giết chết Truyền nhân điếc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play