Tiếng hét chói tai của Diệp Đào bị nhấn chìm trong tiếng sét vang dội, Dư Tiếu chưa kịp làm gì đã bị bao phủ trong làn khói mù mịt. 
Trong màn khói dày đặc, ba người vừa bắt đầu lay động thì tâm trí lại mê muội bởi tình yêu mãnh liệt một lần nữa. 
Sau khi khói tan, Dư Tiếu không nhìn thấy ai đứng trước mặt. Triệu Lam nằm trên đất, Chu Tiểu Trân nằm đè lên người cô ấy, Diệp Đào khuỵu gối, ngơ ngẩn nhìn đống than đen trên nền đất. 
Trương Kỳ Kỳ vốn dĩ không thể nhìn ra được hình dáng ban đầu nữa, sau khi bị vài tia sét đánh vào người, cô ta đã thành một đống than đen. 
Nhìn bộ dạng đờ đẫn của Diệp Đào, trái tim của Dư Tiếu đau đến co rút. Nhưng cô vẫn rất tức giận, cô đi tới kéo tay Diệp Đào: “Đào Đào, thế mà cô lại muốn giết chị Lam, sao cô có thể làm vậy? Chị Lam yêu cô đến vậy mà!”
“Tiểu Trân?” Triệu Lam đỡ Chu Tiểu Trân ngồi dậy, cô ấy vừa dùng bùa Liệu Nguy Hoạn trị thương cho Chu Tiểu Trân vừa cười lạnh, nói: “Ra tay mạnh quá nhỉ, Tiểu Trân gãy ba cái xương sườn rồi. Nếu cú đấm đó đánh vào đầu tôi, vậy hẳn tôi đã sớm chết rồi nhỉ?”
Chu Tiểu Trân đau đến mức sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy nhễ nhại, nhưng em vẫn nói giúp cho Diệp Đào: “Đừng vậy mà, Đào Đào chị ấy quá lo lắng thôi, chị Lam đừng trách chị ấy.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play