Sau một hồi choáng váng, Dư Tiếu mở to mắt, cô phát hiện bản thân đang đứng trên dãy hành lang quen thuộc.
Cô lập tức vui sướng nhảy cẫng lên: “Woa! Woa! Tuyệt quá đi! Tôi trở về thật rồi nè!!”
Sáu người đang đứng cạnh Dư Tiếu, ngoài Ngu Thanh Lãng ra, họ nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Dư Tiếu vốn không rảnh để quan tâm đến phản ứng của bọn họ. Cô quay người và ôm chặt Ngu Thanh Lãng, có vòng hai chân qua người Ngu Thanh Lãng: “Tôi về rồi này! Tôi về thật rồi, ha ha ha ha… Chị ơi, cảm ơn chị.”
Cô không màng đến thái độ của người khác, nhưng Ngu Thanh Lãng lại để ý. Cô ấy bất động như bị đóng đinh tại chỗ vì cảm nhận được ánh mắt của những người khác, Ngu Thanh Lãng cảm thấy rất mất mặt.
“Khụ khụ.” Ngu Thanh Lãng giả vờ ho vài cái: “Cô còn như vậy nữa thì tôi sẽ đánh cô đấy.”
Dư Tiếu tuột khỏi người Ngu Thanh Lãng, chẳng qua khi nghĩ đến việc bản thân chuẩn bị gặp được chị Lam và Tiểu Trân và sắp quay về bệnh viện số 6, cô không thể kìm nén sự kích động của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT