Dư Tiếu cảm thấy lạnh sống lưng, cô đột nhiên nghĩ ra gì đó: “Em có chắc trong phòng này chỉ có một mình bà lão không?”
“Chắc là vậy…” Chu Tiểu Trân không hiểu nói: “Lúc đấy bà lão xông đến gần em, em không nhìn rõ.”
Triệu Lam hỏi: “Tiếu Tiếu, tại sao em lại hỏi như vậy?”
“Nếu như, em chỉ nói là nếu như thôi.” Dư Tiếu nhìn vào mắt của hai người: “Nếu như giả thiết của hai người trước kia là đúng, vậy thì căn phòng mà bà lão ở trước kia sẽ tương lai của căn phòng mà chúng ta đang ở. Nhưng trong phòng ngủ đó chỉ có một mình bà lão, có nghĩa là sau này chúng ta nhất định sẽ thành công rời khỏi phó bản này.”
“Đúng vậy.” Chu Tiểu Trân gật đầu: “Sao em không nghĩ ra nhỉ?”
“Chưa chắc đã là do nguyên nhân ấy.” Triệu Lam xua tay nói: “Cũng có thể là sau này chúng ta xảy ra chuyện gì đó, làm cho chúng ta phải rời khỏi căn phòng ngủ này. Cũng có khả năng là…”
Cô ấy nói được một nửa sau đó dường như không nhẫn tâm nói tiếp được nữa, Chu Tiểu Trân siêu ghét nói chuyện nửa chừng: “Cũng có khả năng gì nữa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT