Lúc đó sắc mặt của Tạ Bình trông khó coi giống như là con ruồi vừa ăn xong một bữa no nê.
“Anh thấy thế sao rồi?” Dư Tiếu nhìn về cái dấu vết hình người in trên thang máy, con quái vật đấy chỉ chạm nhẹ một tí thôi mà đã vậy rồi, có thể thấy nó đáng sợ đến mức nào. Thế mà Lạc Cẩn chạm chán với con quái vật đó được một lúc vậy mà lại không làm sao ư?
“Tôi không sao.” Lúc này cơ thể của Lạc Cẩn vẫn toát ra tầng ánh sáng vàng nhạt, cậu ta ngồi dậy, chỉnh lại quần áo rồi nói: “Tôi đã dùng thẻ bất khả chiến bại rồi, trước khi vầng hào quang này biến mất thì tôi sẽ không gặp chuyện gì cả.”
Thì ra là vậy! Dư Tiếu và Triệu Lam quay ra nhìn nhau, thầm nghĩ mình thế mà quên mất là trong tay họ đang có một thẻ bài bất khả chiến bại. 
Sau khi cánh cửa đóng lại, thang máy tiếp tục đi lên rồi dừng lại ở tầng thứ 6.
Lần này đổi lại thành Lạc Cẩn và Triệu Lam đứng trước, cánh cửa thang máy lại mở ra, khác hẳn với suy nghĩ của họ, bên ngoài không tối om hoàn toàn, mà lại có ánh đèn sáng trưng, người đi kẻ lại tấp nập trông cứ như một nhà hàng vậy?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play