(Từ chap này sẽ gọi tên nữ chính là Hứa Khuynh Thành luôn nhen)
***
Hứa Khuynh Thành thật sự rơi vào bế tắc rồi! Chính bản thân cũng không biết nên làm thế nào.

Còn người phụ nữ đang khóc lóc lo lắng kia là dì bên ngoại của cô, Hạ Cẩm Ngọc.

Theo như nguyên tác thì đây là người dì luôn yêu thương, chăm sóc Hứa Khuynh Thành nhưng lại phải nhận lấy sự ghét bỏ từ cô.
Ở kiếp tước, Tiêu Tịnh Nhu cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi được một gia đình khá giả nhận nuôi về.

Ban đầu, cô coi đây là một điều may mắn trong cuộc sống nhưng sự thật thì...!không phải vậy ha.

Kể từ khi em trai cô ra đời, bố mẹ nuôi bắt đầu cảm thấy chán ghét cô đến mức họ còn luôn chửi mắng cô dù cô chẳng làm sai điều gì.

Khi lớn hơn được một chút thì bố mẹ nuôi đều có tình nhân ở bên ngoài, khiến cho gia đình tan nát.

Vì thương hại nên bố mẹ đã không gửi cô đến trại trẻ mồ côi mà chu cấp cho cô tiền sinh hoạt mỗi tháng.

Vì họ sợ người ngoài sẽ đồn ầm lên rằng đại tiểu thư cảu tiêu gia là một đứa con hoang.

Lúc ấy, thanh danh của họ cũng sẽ tiêu tan.
Bây giờ cô là Hứa Khuynh Thành, cô đã có người luôn yêu thương cô.

Vậy nên, cô sẽ thay Hứa Khuynh Thành yêu thương tất cả bọn họ.

Nghĩ rồi cô nắm lấy tay của người dì.

Bàn tay đã nhăn nheo nhưng lại vô cùng ấm áp.

Hứa Khuynh Thành chỉ nhẹ ngàng giải thích.
- Thực xin lỗi nhưng con không nhớ gì cả? Dì là...!dì của con sao?
- Đúng đúng, dì là dì của con đây! Tất cả đều tại con nhỏ họ Chu đó.

Nó dám hại cháu gì trở thành như vậy?
- Không sao đâu dì à.

Với lại con có chút đói bụng rồi, dì chi con một chút đồ ăn nhé.
- Được được, để dì bảo đầu bếp chuẩn bị.
Nói rồi người phụ nữ với vẻ mặt vui mừng chạy nhanh xuống bếp để chuẩn bị đồ ăn cho đứa cháu gái yêu quý.
Hứa Khuynh Thành cũng vao phòng tắm, vệ sinh cá nhân rồi thay một bộ đồ mới.

Xong xuôi tất cả mọi việc, cô ra khỏi phòng và đi xuống nhà.
Vừa mới đặt chân tới phòng khách mà cô đã ngửi thấy mùi tiền đang phảng phất đâu đây rồi.

Toàn bộ đồ trang trí ,tường trần đều được phue vàng, không thì được làm bằng gỗ quý.

Lúc đầu cô còn tưởng mình bước vào một cung điện hoàng gia ấy.

Thấy cháu gái của mình đã xuống, Hạ Cẩm Ngọc vui vẻ gọi.
- Cháu gái, cháu mau vào ăn đi.

Đồ ăn dì đã chuẩn bị cho cháu xong rồi.
Nghe thấy chữ " đồ ăn" kia thôi mà hai mắt của Khuynh Thành đã sáng lên rồi.

Cô vui vẻ đáp
- Vâng
rồi chạy vào trong phòng ăn
Oa bàn ăn này thật thịnh soạn biết bao! Có đủ thứ sơn hào hải vị mà cô chưa từng được nếm thử dù chỉ một lần.

Bởi vậy nên cô đã ăn rất nhiều như là bị bỏ đói 3 năm vậy.
***
Sau khi dùng cơm no nê, cô ngồi trên sofa phòng khách xem ti vi.

Lúc nãy cô có rủ dì xem chung nhưng bà nói rằng bà có việc trên phòng, xong rồi sẽ xuống ngay.

Thế nên, chỉ có một mình cô ngồi đây thôi.

Tuy có hơi buồn nhưng ít nhất cô cũng đã có người yêu thương mình nên nó đã bù trừ cho nhau.
Cô vừa thưởng thức cốc trà sữa thơm ngon, vừa xem bộ phim cung đấu đang được chiếu thì bỗng nhiên từ cửa chính phát lên tiếng “cạch” tiếp sau đó là một cô gái với vẻ đẹp trong sáng và chàng trang với vẻ ngoài chuản soái ca bước vào.
Vừa nhìn thấy cô, cô gái kia đã kêu lên.
- Chị Thành Thành, chị đã tỉnh rồi sao?
Không sai, chủ nhân của giọng nói chính là đứa con do vợ kế của Hứa gia chủ sinh ra với người đàn ông khác, nhị tiểu thư và đứa con không mang dòng máu cao quý của nhà họ Hứa cũng chính là nữ chính trong câu chuyện này.
Chu Tiểu Mãn
Và người đằng sau cũng chính là nam phụ của bộ tiểu thuyết.

Vị nhị thiếu gia si tình
Khải Lâm
Không ngờ lại được chạm mặt sớm đến như vậy đấy..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play