Hai tháng không gặp Lê Khả, Ngô Hiện Yêu suýt quên bẵng còn cần phải giáp mặt với cậu bạn ngồi cùng bàn này vào ngày lễ khai giảng.

Đồng hồ sinh học vốn đã quen với nhịp sống trong suốt kì nghỉ nên thành thử Ngô Hiện Yêu hớt ha hớt hải chạy vào lớp học. Cô khom lưng, giơ cặp sách lên để chặn tầm mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Lý Bằng, nhanh chóng chạy thẳng một đường vào chỗ ngồi.

Thấy cô yên vị, bấy giờ Lý Bằng mới thu hồi tầm mắt, tằng hắng để lấy giọng rồi tiếp tục giảng bài.

Đợi đến khi nhịp tim trở lại bình thường, Ngô Hiện Yêu mới phát hiện ra Lê Khả vắng mặt, bèn nhớ tới khi vừa vào lớp, Lê Khả lúc ấy hẳn là được giao nhiệm vụ đi thu sách.

Ngô Hiện Yêu đoán trúng phóc. Buổi giảng bài đầy nhiệt huyết của Lý Bằng vừa kết thúc, còn chưa kịp uống trà để nhuận giọng thì đã có hai nam sinh bưng sách tiến vào.

Hãy còn ngái ngủ, Ngô Hiện Yêu uể oải ghé vào sau cặp sách để lén ngủ, nghe được tiếng xì xầm bàn tán của đám nữ sinh trong lớp thì bực bội quá thể, người nhổm dậy, mắt nhìn về đối tượng nọ.

Ngô Hiện Yêu lập tức ngây ngẩn cả người. Đó là một thiếu niên có vóc dáng cao ráo, mất hút nét gầy yếu khi xưa, làn da trắng nõn quá mức vì phơi nhiều ánh nắng mặt trời nên lột xác thành một màu da khoẻ mạnh tràn trề, cánh tay gầy ốm khi xưa theo động tác bưng sách để lộ đường cong cơ bắp, gió hè thổi qua vòng eo thon của thiếu niên, vén lên tuyết nhân ngư quyến rũ bên dưới lớp áo sơ mi.

Ngô Hiện Yêu sợ ngây người.

Chỉ mới có một kì nghỉ hè mà thôi, Lê Khả ăn gì mà thay đổi chóng mặt thế?

Ngô Hiện Yêu biết Lê Khả đẹp, nhưng là đẹp có giới hạn. Nhưng Lê Khả của hiện tại, khi đã thoát thai hoán cốt, không chỉ đơn giản là đẹp. Cơ thể gầy yếu trước kia làm cậu toát lên vẻ yếu đuối, nhưng với dáng người rắn rỏi hiện tại và những thớ cớ bắp sặc mùi nam tính thì thách ai dám chê bai cậu ẻo lả. So với đám học sinh trung học ăn cơm hộp cắm đầu chơi game thì thoạt nhìn cậu còn rắn chắc hơn gấp bội.

Ngô Hiện Yêu ngơ ngác nhìn Lê Khả với một gương mặt tươi rói đang đi đến phía này, lần đầu tiên cảm thấy cậu đẹp trai quá đáng.

Vùi mình ở võ quán từ nhỏ, Ngô Hiện Yêu hiển nhiên không ưa thích “Tiểu bạch kiểm”, nói rằng thích kiểu nam sinh thể thao, toả sáng như ánh mặt trời không phải là trả lời có lệ. Với Ngô Hiện Yêu, dù là nam sinh hay nữ sinh thì những đường cong nảy nở sau một quá trình luyện tập gian khổ mới là đẹp nhất.

Lê Khả thay đổi quá lớn, Ngô Hiện Yêu còn chưa phản ứng lại là mình đang nhìn chằm chằm người ta.

Đến khi đôi mắt đen như mực của Lê Khả híp thành một độ cong xinh đẹp và cậu mào đầu: “Lâu quá không gặp cậu”, Ngô Hiện Yêu mới hồi tỉnh, xấu hổ thu lại cái nhìn có phần sỗ sàng, đứng dậy để Lê Khả đi vào chỗ: “Lâu quá không gặp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play