Ban đầu Ngô Hiện Yêu vốn không có ý định sử dụng cách này,
Nhưng vì biện pháp thứ hai cho ra một phản ứng trái ngược, không những không kéo giãn được khoảng cách với Lê Khả, mà giọng nói còn bị tổn hại.
Nghĩ đến thất bại ê chề, Ngô Hiện Yêu lấy tay bụm mặt, trút một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Nếu cô ăn hiếp Lê Khả, làm cậu nhận ra cô và nữ sinh lương thiện từng cứu cậu khác nhau một trời một vực thì khi ấy hẳn là cậu sẽ phản cảm.
Tuy là Ngô Hiện Yêu chưa từng ăn hiếp người khác, nhưng không có nghĩa cô không biết ăn hiếp là như thế nào, vì từ nhỏ tới lớn, không ít lần cô bị gây hấn.
Để diễn xuất chân thật nhất, mỗi khi Lê Khả cần cô đứng lên để đi vào chỗ ngồi, cô sẽ bày ra bộ mặt cau có.
Cô nhăn tít mày, chậc một tiếng rõ to, cố ý dùng sức đẩy mạnh ghế dựa ra đằng sau, phát ra một âm thanh hết sức chói tai.
Lê Khả cắn môi dưới, cụp mắt mất mát, mặt hơi trắng bệch.
Sự mất kiên nhẫn của Ngô Hiện Yêu biểu hiện quá rõ ràng.
Cậu không biết tại sao cô lại phản cảm cậu đến mức đó.
Thậm chí, ngày xưa vẫn luôn vừa nằm liệt trên bàn vừa nghe giảng bài, hôm nay, Ngô Hiện Yêu còn cố ý nghiêng người ra ngoài, giống như cực kỳ sợ hãi chạm vào Lê Khả.
Đôi tay rũ ở hai bên hông của Lê Khả nắm thật chặt, gân xanh trên xương ngón tay hằn lên thấy rõ.
Từ đó, cậu không còn dám rời chỗ ngồi. Bởi vì, biểu cảm ghét bỏ của Ngô Hiện Yêu, cậu rất sợ nhìn thấy, dù chỉ một lần.
Cả ngày, Lê Khả đều trầm mặc kiệm lời. Dằn xuống nội tâm bất an và áy náy đang kịch liệt chống đối, Ngô Hiện Yêu làm bộ không biết chính mình là nguyên nhân dẫn đến sự im lặng của Lê Khả.
Lê Khả quá yên tĩnh, không rời chỗ ngồi lấy một lần. Thành thử, Ngô Hiện Yêu không tìm được lý do để trút sự bực tức lên cậu.
Nhưng cô thật sự không có cách nào chấp nhận lòng yêu mến của Lê Khả.
Có một chuyện Ngô Hiện Yêu đã phát hiện từ sớm. Đó là mỗi lần cô nói chuyện với người khác phái, mặt mày Lê Khả tối tăm hẳn. Và ngay sau đó, cậu gườm gườm nhìn những nam sinh nọ, sự phẫn nộ trong ánh mắt như chực phun trào.
Ngô Hiện Yêu còn biết là Lê Khả đã không còn thu thập ống hút. Cô không biết đây là do cậu đã phát hiện bị cô bắt quả tang, hay là còn một nguyên nhân nào khác.
Đã thế, Ngô Hiện Yêu còn phát hiện mỗi khi cô nằm gục trên bàn để tranh thủ chợp mắt, đôi mắt đen láy của Lê Khả sẽ luôn nhìn cô đắm đuối. Và tấm chân tình tha thiết phản chiếu trong hố đen sâu thẳm ấy, cô rất sợ phải nhìn thấy. Vì không thể đáp lại tình cảm của cậu, Ngô Hiện Yêu buộc phải lui về sau.
Với Ngô Hiện Yêu, Lê Khả là một sự tồn tại đặc biệt. Ở Ngô Hiện Yêu luôn có sự đồng cảm dành cho cậu.
Chính mắt cô thấy Lê Khả bị ức hiếp.
Và cũng chính cô cảm nhận được sâu sắc sự mẫn cảm và lương thiện của chàng trai này.
Tình cảm của Lê Khả dần trở nên thắm thiết, cô không hề muốn, thế nên trước khi cậu ngày một u mê, cô cần xóa sổ triệt để đoạn nhân duyên này.
Tình cảm của Lê Khả quá mức khác thường, quá mức không lành mạnh.
Loại tình cảm này không đơn thuần là tình yêu chớm nở của thời cao trung.
Loại tình cảm này nóng rực, Ngô Hiện Yêu cảm giác như đã vượt qua ngưỡng tình yêu.
Ngô Hiện Yêu muốn Lê Khả ý thức được, rằng cô và cậu sẽ không có kết quả. Cô không cần Lê Khả đặt bản thân quanh quẩn ở một vị trí hết sức hèn mọn.
Nhưng dù sao, Ngô Hiện Yêu vẫn là một nữ sinh cao trung, tuy là lớn hơn Lê Khả một tuổi, nhưng cô vẫn thiếu kinh nghiệm để dẫn lối cho tình cảm của Lê Khả đi đúng hướng.
Cô chỉ có thể nghĩ đến biện pháp rời xa Lê Khả, chặt đứt vấn vương tơ lòng của cậu.
Vì thế, những ngày tiếp theo, Ngô Hiện Yêu từ chối ý tốt của Lê Khả vô số lần.
Thời điểm Lê Khả mang canh lê nấu sẵn ở nhà đến cho Ngô Hiện Yêu, đáp lại cậu là một cặp mắt lãnh đạm và một cái lắc đầu cự tuyệt: “Tôi không cần, tôi đã nói là từ nay về sau cậu không cần mang đồ ăn cho tôi nữa, tôi sẽ không nhận.” (*)
(*) Đoạn này Ngô Hiện Yêu đang cố tình làm Lê Khả ghét nên mình tạm thời đổi xưng hô nhé.
Lê Khả còn chưa kịp cười thì đã bị Ngô Hiện Yêu dội một gáo nước lạnh.
Cặp mắt xinh đẹp của Lê Khả ngày càng u tối, lông mi không kìm nổi mà run rẩy từng đợt.
Cậu không thể thốt thêm một lời nào, cậu sợ âm thanh nghẹn ngào tủi thân khi trót bật ra sẽ bị Ngô Hiện Yêu nghe được, khi ấy càng bị cô ghét bỏ hơn.
Dẫu cho bị thái độ lạnh nhạt của Ngô Hiện Yêu làm cho khổ sở cùng cực, nhưng Lê Khả không tài nào ngăn nổi sự quan tâm dành cho cô.
Dù bị đau đớn vô số lần, cậu vẫn không thể mặc kệ Ngô Hiện Yêu.
Món canh lê bị từ chối ban nãy vào khoảng thời gian nghỉ ngơi lúc chiều tà bị Ngô Hiện Yêu phát hiện lần nữa xuất hiện trong hộc bàn.
Ngô Hiện Yêu bực bội lôi nó ra, hằn hộc để xuống bàn của Lê Khả thì thấy cậu sửng sốt, tay ra sức nắm chặt cán bút.
Bản thân đã quá quắt đến chừng này mà Lê Khả còn có sức xun xoe cười mỉm.
Ngô Hiện Yêu thật sự tức giận.
Cô không hiểu tại sao Lê Khả lại đối xử với bản thân thậm tệ đến thế.
Biểu hiện trong khoảng thời gian này của cô căn bản không xứng để Lê Khả đối đãi nhiệt tình.
Cô phụ bạc tấm lòng của cậu mà cậu còn cố gắng chiều chuộng.
Dáng vẻ hèn mọn của Lê Khả làm Ngô Hiện Yêu như ăn trúng thuốc nổ.
Ngô Hiện Yêu cho rằng trong tình yêu cần lấy yêu bản thân làm tiền đề,
Nhân sinh quan của Ngô Hiện Yêu rất đơn giản, cô vĩnh viễn là một cá thể độc lập.
Cô vĩnh viễn không thể như Lê Khả, trao gửi hết tất thảy cho ái nhân.
Hành động của cô không hề có lấy chút tôn trọng tấm chân tình của Lê Khả, ấy vậy mà cậu lại không hề biết điểm dừng, còn ra sức thúc ép bản thân đi nịnh bợ.
Ngô Hiện Yêu bị cơn giận nuốt chửng nên đã vô tình chỉ trích quá nặng: “Có phải cậu không hiểu tiếng người không? Tôi đã nói là không cần mua đồ ăn cho tôi nữa mà! Tôi phiền chán ra mặt vậy mà cậu còn không thấy, bộ bị mù hả?!”
Sau một tràng quát mắng không nể nang của Ngô Hiện Yêu, Lê Khả phát hiện cậu bị ù tai.
Những tạp âm xung quanh trở nên mơ hồ, chỉ còn văng vẳng mỗi giọng nói cực kỳ tức giận của Ngô Hiện Yêu cùng tiếng ù ù khó chịu.
Tuy Ngô Hiện Yêu luôn biểu lộ sự lạnh nhạt nhưng cô chưa từng dùng một âm giọng phẫn nộ đầy gãy gọn và dứt khoát để bày tỏ sự phản cảm với cậu.
Nhìn thấy nét phẫn uất và hận rèn sắt không thành thép chôn sâu trong đôi mắt hạnh xinh đẹp của Ngô Hiện Yêu, Lê Khả cảm thấy khung cảnh trước mắt như phủ một màu đen tăm tối.
Dợm nhoẻn miệng cười để gỡ gạc tình hình căng thẳng, nhưng ngờ đâu lại quá khó khăn, cậu đành nhắm mắt đầy chua xót.
Ánh mắt của Ngô Hiện Yêu như giày xéo tâm can cậu.
Xẻo gọt trái tim và linh hồn của cậu thành từng mảnh vụn.
Trong tai chỉ còn tồn tại mỗi một âm thanh vù vù, cúi đầu lần nữa và nhắm mắt lại để đè nén cảm xúc, bỗng, cậu ngã xuống.
Luôn nhìn chằm chằm Lê Khả, thấy cậu vẫn cúi gằm đầu và còn chưa có dấu hiệu phản kháng hay hồi phục, đang nổi trận lôi đình thì Ngô Hiện Yêu chợt thấy cậu xụi lơ ngã xuống.
Ngô Hiện Yêu bị doạ sợ đến ngây ngẩn, tức tốc nâng Lê Khả dậy, đánh thức Vương Khải Văn còn ngớ người. Lật đật để Lê Khả lên lưng, cả ba hớt hải chạy ùa đến phòng y tế.
May là đang thời gian nghỉ ngơi nên trong phòng học không còn mấy người, bọn họ chạy một đường như bay đến phòng y tế.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ bảo nguyên nhân là do suốt một thời gian dài mà Lê Khả không ăn cơm, lại thêm việc cảm xúc dao động quá dữ dội dẫn đến tụt huyết áp tạm thời, chỉ cần bổ sung đường glucose thì tình trạng sẽ ổn hơn, lúc bấy giờ Ngô Hiện Yêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cùng nhau ngồi ổn định tinh thần trong phòng còn có Vương Khải Văn. Uống xong miếng nước, cậu nhìn Ngô Hiện Yêu, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Ngô Hiện Yêu không có kiên nhẫn, hỏi thẳng cậu có gì thì nói lẹ.
“Chuyện đó, Yêu tỷ này, cậu cãi nhau với Lê Khả à? Thì là… Không phải tớ nhiều chuyện nên nghe lén, mà là vừa rồi cậu nói chuyện với Lê Khả cũng quá độc ác đi. Không biết tại sao cậu lại tức giận với cậu ấy, nhưng người như Lê Khả ấy, có chuyện gì buồn cũng giấu nhẹm trong lòng, dồn nén lâu ngày mới thành ra cớ sự ngày hôm nay. Cậu cũng cố gắng đừng ăn hiếp cậu ấy nữa, Lê Khả đối xử với cậu rất tốt mà.”
Ngô Hiện Yêu mệt mỏi tựa lưng vào tường, gật gù tỏ vẻ đã hiểu, nhờ Vương Khải Văn chạy về lớp học xin thầy giáo nghỉ một bữa.
Cô thật sự không ngờ rằng chỉ mới mắng Lê Khả một tí mà đã khủng bố đến mức làm cậu ngất đi, phải công nhận sức công phá của bản thân quá ghê gớm.
Tính cách im ỉm của Lê Khả thật là làm cho Ngô Hiện Yêu bó tay chịu trói.
Cô sẽ không ức hiếp cậu nữa, nhưng mối quan hệ vặn vẹo của bọn họ cần một dấu chấm kết thúc.
Ngô Hiện Yêu vò đầu bứt tóc, thở phắt một hơi, quyết định tạm thời chờ Lê Khả tỉnh lại rồi hỏi tại sao lại không ăn uống đàng hoàng trước đã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT