Giang Thiên Tắc ngẩn người, ông nghi ngờ mình đã nghe nhầm rồi. Từ nhỏ đến lớn, con trai luôn là niềm kiêu hãnh của ông. Khi con trai thi đỗ trường Quân Sự Đệ Nhất, ông cũng tự hào vô cùng. Thế nhưng tin tức con trai đứng hạng nhất khoa Cơ Giáp đã vượt xa khả năng nhận thức của ông.

"Giang Nguyên hạng nhất?" Giang Thiên Tắc trầm giọng hỏi lại một lần nữa.

Hạ Xuyên: "Đúng thế!"

Giang Thiên Tắc sửng sốt, đột nhiên nghiêm túc tự hỏi một câu... Hay là đề thi tuyển vào trường Quân Sự Đệ Nhất năm nay có vấn đề gì nhỉ...

Ike nhỏ giọng nói với Giang Thiên Tắc vài câu, sau đó quay sang nhìn Giang Nguyên: "Giang Nguyên, bố em muốn nói chuyện với em."

Giang Nguyên: "..."

Giang Nguyên nhận máy liên lạc, chỉ nghe thấy Giang Thiên Tắc gọi to: "Giang Nguyên?"

Giang Nguyên: "Là con đây, bố."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Giang Nguyên, Giang Thiên Tắc mới chắc chắn được là hiệu trưởng muốn con trai mình chuyển khoa chứ không phải một người khác cùng tên.

Ông biết trước khi nhập học, Giang Nguyên đã làm một mô hình cơ giáp ở nhà và đọc một số sách về chế tạo cơ giáp, nhưng không ngờ được cả hai khoa đều đang tranh giành con trai mình, trong đó Hứa Trầm còn rất coi trọng cậu.

"Bố, con không muốn chuyển khoa đâu. Bố biết mấy năm nay con nỗ lực vì cái gì mà. Nếu bố muốn thuyết phục con chuyển khoa thì không cần nói nữa đâu ạ." Giang Nguyên trầm giọng.

Giang Thiên Tắc: "Đương nhiên bố biết điều này."

Giang Thiên Tắc nhớ lại những ngày Giang Nguyên ở nhà. Ông biết rõ con trai mình đã nỗ lực luyện tập chăm chỉ đến mức nào, những cảnh tượng đó vẫn in sâu trong đầu ông.

Nghe thấy điều này, Hứa Trầm cuống lên...

"Đừng nghe đứa nhỏ nói, Giang Nguyên tuyệt đối là nhà khoa học trời sinh, sau này chắc chắn cậu ấy sẽ thiết kế được một, nếu không muốn nói là vô số, chiếc cơ giáp chiến đấu chủ lực!"

Giang Thiên Tắc gãi đầu. Ai đang nói chuyện đó? Đây không phải giọng lúc nãy của ngài hiệu trưởng.

"Cứ nghe tôi là không sai đâu! Phụ huynh như cậu nhất định phải làm công tác tư tưởng cho đứa nhỏ Giang Nguyên này, có nói gì nó cũng không chịu nghe lời tôi! Đứa trẻ này là thiên tài hiếm có! Đừng lãng phí tài năng này!"

"Vâng, nhưng Giang Nguyên chịu khổ rèn luyện nhiều năm như thế chỉ vì thi vào khoa Cơ Giáp thôi." Giang Thiên Tắc do dự, nghĩ kỹ rồi nói.

Hứa Trầm nghe thấy Giang Thiên Tắc nói thế, vỗ bàn bộp một cái rồi đứng bật dậy: "Thằng nhóc này sinh ra vì khoa học! Là thiên tài! Người lái cơ giáp nhiều như thế, thiếu một đứa cũng không sao, nhưng thiên tài chế tạo cơ giáp chỉ có rất ít người thôi!"

"Chuyện này phải nghe lời tôi!"

Hứa Trầm nghiến răng nghiến lời, vươn tay giật lấy máy liên lạc trên tay Giang Nguyên, mắng Giang Thiên Tắc đang ngồi trước màn hình bên kia.

Giang Thiên Tắc bị mắng xơi xơi vào mặt thì ngây người ngơ ngác, ai đang nói chuyện sao mà...bá đạo thế!

Ike cạn lời luôn, ông giật lại máy liên lạc từ trong tay Hứa Trầm: "Lão Hứa, trả máy liên lạc cho tôi. Tôi đang bàn bạc với phụ huynh học sinh, ông đừng gây rắc rối nữa."

Ike hiểu Hứa Trầm mặc dù đã lớn tuổi, nhưng tính tình chỉ như một đứa trẻ, cả đời chuyên tâm nghiên cứu cơ giáp, quen với việc làm người dẫn đầu một đoàn đội, chỉ huy người khác làm theo ý mình rồi, ăn nói rất độc đoán.

Giang Thiên Tắc nghe thấy hai chữ "Lão Hứa" thì đã hiểu ra, người vừa mắng ông chính là ngài Hứa! Anh Hùng Cơ Giáp!

Ike cố gắng thuyết phục Giang Thiên Tắc, nói một lúc lâu, nhưng Giang Thiên Tắc chỉ nói lại một câu: "Hiệu trưởng, tôi không phải Giang Nguyên, tôi chỉ là bố thằng bé, tôi không có quyền quyết định thay nó trong bất kỳ chuyện gì."

"Rất xin lỗi, chuyện này tôi không thể giúp gì được."

Giang Nguyên nghe được những lời này của Giang Thiên Tắc thì thở phào nhẹ nhõm. Cậu cũng phát hiện ra Giang Thiên Tắc hoàn toàn không phải người nghiêm túc khuôn thước như trong ấn tượng của nguyên chủ. Ông thực sự là một người cha cởi mở, tốt bụng, tôn trọng con cái. Ông cũng làm ra những sai lầm và đủ dũng cảm để thừa nhận mình sai.

Giang Thiên Tắc nói xong, phía bên kia không ai liên tiếng, bầu không khí yên tĩnh lạ kỳ. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng người gõ cửa.

Giang Thiên Tắc vội vàng nói: "Xin lỗi, bên chỗ tôi có việc phải làm, tôi cúp máy trước!."

Sau khi ngắt kết nối, Giang Thiên Tắc nhìn chằm chằm vào màn hình máy liên lạc trong tay, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc, con trai mình đã cải tiến cái gì thế nhỉ?

"Mời vào." Giang Thiên Tắc nhỏ giọng nói với người bên ngoài.

Một quân nhân bước vào làm lễ chào với Giang Thiên Tắc, sau đó bắt đầu báo cáo công việc...

Bên này, văn phòng yên tĩnh không có một âm thanh nào.

Giang Nguyên suy nghĩ một lúc, sau đó lùi lại một bước rồi cúi đầu thật sâu, lên tiếng: "Cảm ơn thầy đã coi trọng, nhưng em chỉ muốn làm quân nhân, không muốn làm nhà khoa học. Rất xin lỗi."

Giang Nguyên định đi thì Hứa Trầm hét lên vội vàng: "Cậu đứng lại cho tôi, không được đi!"

Giang Nguyên: "..." Ông già này bị làm sao thế nhỉ???

Lúc này, Giang Nguyên cũng bắt đầu thấy khó chịu dần rồi. Nhưng vì Hứa Trầm có địa vị đặc biệt, cậu không dám trực tiếp gây mâu thuẫn với ông.

Kỷ Dung đứng bên cạnh theo dõi tình hình, lập tức đứng ra trước mặt Giang Nguyên, thẳng thừng nói: "Ngài Hứa, Giang Nguyên đã nói không muốn, ngài hơi quá rồi đấy!"

Nghe thấy lời Kỷ Dung nói, Hứa Trầm nhướng mày: "Cậu không hiểu đâu!"

Kỷ Dung: "Đúng là tôi không hiểu, nhưng ngài không thể hạn chế tự do cá nhân của Giang Nguyên được. Ngài làm thế là vi phạm luật pháp Liên Bang."

Trong phòng hiệu trưởng vang lên âm thanh huyên thuyên của Hứa Trầm, cùng tiếng Kỷ Dung vặn lại, Kỷ Dung phản bác từng câu một, câu nào câu nấy trúng ngay hồng tâm, Hứa Trầm bị nói đến không còn mặt mũi nào.

Giang Nguyên đứng cạnh nhìn Kỷ Dung tranh cãi vì mình không khỏi mỉm cười, đúng là người anh em tốt!

Hứa Trầm: "Cậu, cậu..."

Kỷ Dung nghênh cằm, không hề nao núng mà giống như một con chim công kiêu hãnh và thắng lợi.

Già trẻ cãi nhau không ai nhường ai, hiệu trưởng Ike bị ồn ào đến mức đầu óc ong ong từng cơn.

Ông đột nhiên đập bàn đứng dậy khiến cả văn phòng im phăng phắc, không ai dám lên tiếng nữa, tất cả quay ra nhìn Ike.

Ike trầm mặc một lúc, sau đó nhìn Giang Nguyên, ân cần nói: "Giang Nguyên, nếu không chuyển khoa, hay là em học thêm chuyên ngành phụ là Chế Tạo Cơ Giáp, được không?"

Giang Nguyên chần chừ một lát, cuối cùng gật đầu. Cậu học thêm một khoa nữa cũng không thành vấn đề, dù sao thì cậu chỉ cần nhìn sách là coi như học xong luôn rồi. Kỷ Dung vì cậu mà đắc tội với vị đại sư này, về sau lỡ bị ghim thì phải làm sao? Đều là những thanh niên có chí hướng đến trường học tập, cậu không thể hại Kỷ Dung được.

"Đứa trẻ ngoan." Ike nhìn Giang Nguyên đồng ý, chân mày giãn ra, mỉm cười nhìn Hứa Trầm: "Lão Hứa, ông đã hài lòng chưa?"

Hứa Trầm vừa cãi nhau với Kỷ Dung, thấy Giang Nguyên đồng ý thì đỏ mặt, cứng họng, im lặng một lát. Ép Giang Nguyên quá cũng không tốt, dù sao bản thân Giang Nguyên không thích học khoa Chế Tạo chút nào. Chỉ cần sau này lúc học tập cảm nhận được niềm vui của việc chế tạo, tin rằng Giang Nguyên sẽ từ bỏ khoa Cơ Giáp thôi!

Hứa Trầm: "Ừ, thế cũng được. Nhưng sau này mà lịch học của hai khoa trùng nhau, khoa Cơ Giáp quanh đi quẩn lại cũng toàn bắn súng với đấu luyện, tiết học của khoa Chế Tạo thì khó hơn nhiều, nên cậu nhất định phải ưu tiên tiết học của khoa Chế Tạo Cơ Giáp!"

Giang Nguyên đứng cạnh lên tiếng đảm bảo: "Thầy Hứa, em muốn học tiết khoa Cơ Giáp. Các môn khoa Chế Tạo Cơ Giáp em đảm bảo sẽ không bị trượt môn nào, chuyện này thầy cứ yên tâm."

Hứa Trầm còn muốn nói thêm hai câu. nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ông gật đầu. Giang Nguyên đã đảm bảo mọi môn học của khoa Chế Tạo Cơ Giáp đều không để bị trượt, ông không cần bức ép dữ quá làm gì.

Sau khi giải quyết xong chuyện của Hứa Trầm, chờ Hứa Trầm rời đi, Hạ Xuyên bất đắc dĩ nhún vai, cười khổ: "Thầy gọi hai em đến đây là vì có chuyện muốn bàn bạc."

Hạ Xuyên nói ngắn gọn về cuộc thi, giải thích lý do tìm Giang Nguyên và Kỷ Dung. Nói xong, anh hỏi: "Các em có đồng ý không?"

Hai người không thèm suy nghĩ mà trực tiếp trả lời với Hạ Xuyên là sẵn sàng đồng ý!

Cứ thế, Giang Nguyên vừa đến văn phòng hiệu trưởng một chuyến, không chỉ phải học thêm một đống lớp chuyên ngành Chế Tạo Cơ Giáp, ba ngày sau còn phải tham gia huấn luyện đặc biệt trong một tháng liên tục, địa điểm huấn luyện còn không phải ở Trái Đất mà ở trên một chiếc tàu chiến.

Đột nhiên, Giang Nguyên phát hiện ra mình có một đống việc phải làm.

Rời khỏi phòng hiệu trưởng, Kỷ Dung cứ cảm thấy như đang mơ. Vừa nãy anh còn cãi nhau tay đôi với anh hùng cơ giáp của đất nước, đây còn không phải trọng điểm, quan trọng là Giang Nguyên suýt nữa bị chuyển khoa chỉ vì cậu ấy thiết kế cho đàn anh Lưu Chính một quy trình cải tiến quá tốt!

Nhìn Giang Nguyên đi cạnh mình, Kỷ Dung cảm thấy điều này quá là ảo luôn!

Kỷ Dung nhớ lại lúc nãy Hứa Trầm còn mở máy liên lạc ra muốn tìm người để gọi điện, lại thấy buồn cười.

Ba ngày sau.

Một gian phòng học lớn đã ngồi đầy kín người, ngay cả lối đi cũng chen chúc, trên ghế còn ba người ngồi hai chỗ, nhìn thoáng qua thấy cả phòng đã chật cứng.

Kế Dương nheo nheo mắt, sinh viên khoa này với khoa khác đều lũ lượt kéo đến hết cả.

Marin thốt lên: "Ồ mài gót, sao nhiều người thế!"

Adelman ngồi cạnh cố kiềm chế nỗi hưng phấn: "Sao mà lại không nhiều được? Giang viên hôm nay là ngài Hứa đấy!"

Một đám sinh viên khoa Cơ Giáp cũng đến, vài sinh viên thì thào trầm trồ: "Thật sự là thầy Hứa sẽ dạy môn này à? Không phải lừa chúng mình chứ? Ai mà mời được cả thầy Hứa vậy?"

"Làm sao mà lừa được. Lịch học đã cập nhật rồi, tên của giáo viên đã đổi thành Hứa Trầm!"

"Chờ đã, cậu nhìn bên kia kìa!"

"Cái gì?"

"Bên kia kìa, tất cả giáo viên trong trường đều ở đây để nghe giảng cùng cả lớp!"

"Vờ lờ, đúng là giáo viên trường mình thật kìa, má ôi!"

Năm phút trước khi lớp học bắt đầu, một ông già cầm sách bước vào. Âm thanh ồn ào trong phòng học lập tức biết mất không một dấu vết, đám đông nghiêm túc làm lễ chào, đồng loạt đứng dậy!

Thực sự là ngài Hứa!

Tất cả mọi người đều phấn khích lên, toàn trường đều là fan của ông.

Hứa Trầm vung tay hai cái ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, ánh mắt quét qua đám người dày đặc tìm kiếm Giang Nguyên, cuối cùng cũng phải bỏ cuộc việc nhiều người quá, không tìm nổi!

Hứa Trần nhướng mày. Đợi 5 phút sau, chuông vào học vang lên: "Chào các bạn, tôi là Hứa Trầm, các bạn có thể gọi tôi là giảng viên Hứa."

Mọi người: Tụi em đều biết thầy. Thầy nghiêm túc giới thiệu thế này cảm giác dễ thương quá đi ò!

Hứa Trầm: "Khi bắt đầu mỗi tiết học, tôi sẽ ngẫu nhiên điểm danh xem có ai vắng mặt không."

Sinh viên khoa Chế Tạo Cơ Giáp: Giảng viên Hứa, lớp của thầy không cần điểm danh đâu thật đấy!

Đám người đến nghe ké: Người ngồi kín chỗ rồi... Thậm chí cửa lớp cũng có người ngồi luôn...!

Hứa Trầm: "Được rồi, điểm danh hôm nay."

"Trần Kiệt."

Sinh viên bị điểm danh lập tức đứng dậy, căng thẳng cười đến tận mang tai: "Có em."

Hứa Trầm khẽ gật đầu: "Ừ, tiếp theo, Harris."

"Có!"

Lại một câu trả lời dõng dạc. Các sinh viên xung quanh đều ghen tị nổ mắt, cậu ta được ngài Hứa gọi tên, làm tròn lên chính là đã được nói chuyện trực tiếp với ngài Hứa!

Hứa Trầm gọi tên hai người, sau đó gọi Giang Nguyên, chỉ có điều lần này không có ai đưng lên.

"Giang Nguyên." Hứa Trầm gọi lại, nhưng vẫn không có ai trả lời.

Đột nhiên, cả lớp im phăng phắc. Các sinh viên trong khoa Chế Tạo Cơ Giáp bắt đầu giao tiếp bằng ánh mắt.

"Có người không đến à?"

"Đến hết rồi! Khoa mình có ai là Giang Nguyên à?"

"Tui nhớ là... không có đâu! Bên khoa Cơ Giáp hình như có một người tên Giang Nguyên đấy."

"Ngài Hứa gọi nhầm à?"

"Không thể nào!"

"Làm sao bây giờ? Giảng viên Hứa hình như bắt đầu cáu rồi..."

Trong lúc toàn hội trường im phăng phắc, đột nhiên có một âm thanh vang lên, một sinh viên cao lớn giơ tay: "Có!"

Hứa Trầm sửng sốt, nhìn cậu trai vừa lên tiếng, nhướng mày: "Em là Giang Nguyên?"

Cậu trai định gật đầu, nhưng trước mặt người thầy cậu ngưỡng mộ, cậu thực sự không thể nói dối nên lắc đầu.

Hứa Trầm: "Thế tại sao em lại trả lời?"

Chàng trai yếu ớt giơ tay lên, nhỏ giọng nói: "Giảng viên Hứa, khoa Chế Tạo chúng ta không có bạn nào tên là Giang Nguyên."

Hứa Trầm cười tủm tỉm: "Trước đây không có, bây giờ có. Các sinh viên khoa Cơ Giáp có ở đây không?"

Nghe thấy câu hỏi của Hứa Trầm, nhóm sinh viên khoa Cơ Giáp đồng loạt giơ tay, nhìn xem, hơn chín mươi người, chính xác là chín tám người. Ngoại trừ Kỷ Dung và Giang Nguyên, toàn bộ đều đến đây hết!

Không biết là ai hét lên thật to: "Giảng viên, bọn em đến rồi!"

Hứa Trầm hỏi: "Giang Nguyên đâu?"

Sinh viên khoa Cơ Giáp vô cùng lúng túng, ngài Hứa hỏi Giang Nguyên làm gì vậy?

Thế nhưng cuối cùng cũng có người trả lời: "Báo cáo giảng viên, Giang Nguyên và Kỷ Dung đã bị huấn luyện viên Hạ đưa đi tham gia huấn luyện đặc biệt rồi!"

Hứa Trầm:!!!

Ông bị bỏ bom rồi ư? Tiết học đầu tiên đã bùng rồi? Thế là thế nào? Quá đáng!

—---------

Duma thương thầy Hứa ghê =))))))

Tối nay khả năng tui bận nên làm cố 2 chương nha các thím, khả năng ngày mai sẽ không có chương mới hoặc chỉ có 1 chương thui:')

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play