Trong suốt thời gian buổi lễ, bởi vì cảm giác có ai đó cứ nhìn mình chằm chằm, Giang Nguyên quay đầu lại thì thấy Arlos đang liếc trộm cậu.

Giang Nguyên mỉm cười bỏ qua Kỷ Dung ngồi giữa với sang nói với Arlos: "Xin lỗi cậu, hôm qua làm cậu sợ rồi."

Nghe được những lời này của Giang Nguyên, Arlos càng đỏ mặt hơn, nghiến răng nói: "Không, tôi không sợ!"

Tui là một Alpha, sao có thể bị dọa sợ!

Giang Nguyên nghe thấy thế khẽ gật đầu, cười với Arlos rồi xoay về tiếp tục lắng nghe bài phát biểu trên sân khấu.

Mà Kỷ Dung ở giữa càng ngày càng thấy tồi tệ, có ý gì đây? Anh còn đang ngồi lù lù ở đây mà tại sao lại coi như không thấy, quay sang nói chuyện với Arlos?

Sao cậu không hỏi tại sao mắt anh lại có quầng thâm? Không, có hỏi thì anh cũng không biết phải trả lời thế nào...

Dọa Arlos sợ?

Hờ hờ, anh thấy mặt thằng nhóc này cứ đỏ lên một cách kỳ cục, ai biết trong đầu đang nghĩ cái quái gì, đâu ra cái vẻ bị dọa sợ?

Kỷ Dung liếc sang Arlos vừa đỏ mặt vừa phồng má ngồi bên cạnh, không hiểu tại sao lại thấy ngứa mắt, muốn túm lấy tên này lắc thật mạnh.

Giang Nguyên cũng không biết hai người ngồi bên phải đang nghĩ gì, cậu đang nghĩ xem có cách nào để kiếm tiền mua thuốc ức chế, hôm nay đã là ngày thứ sáu cậu rời nhà đi học, tức là đã qua sáu ngày rồi, cách sinh nhật em trai nuôi Thu Cảnh Minh của cậu chỉ còn chưa đến bốn mươi ngày.

Mười ngàn đồng mẹ gửi thực ra có thể dùng để mua thuốc trước cũng được, nhưng vẫn còn thiếu tầm hơn mười ngàn nữa. Nghĩ đến đây, Giang Nguyên không nhịn được thở dài. Trước đây đi thám hiểm vũ trụ cậu chưa từng phải lo lắng về vấn đề tiền bạc.

Rất nhanh, buổi lễ đã sắp kết thúc. Giang Nguyên chưa vội rời đi, chủ yếu là vì người đông quá, bây giờ đi ra đi vào đều bị chen lấn.

"Arlos, nhanh chân lên. Tí nữa nhà ăn không còn chỗ mà ngồi đâu!" Hai người bạn đứng gần Arlos gọi Arlos lại.

Arlos định nói chuyện với Giang Nguyên, nhưng khi nghe thấy tiếng bạn gọi, cậu suy nghĩ kỹ rồi quyết định rời đi. Ở cùng với Giang Nguyên một lúc nữa khéo cậu muốn phịch Beta thật luôn đấy!

Arlos nhìn lại Giang Nguyên một lần nữa trước khi đi. Giang Nguyên và Omega mềm mại là hai vẻ đẹp hoàn toàn khác nhau, nếu không phải biết rằng Giang Nguyên là Beta, cậu còn tưởng Giang Nguyên là một Alpha.

Yêu một Beta như Giang Nguyên cũng chẳng khác gì yêu một Alpha cả. Giang Nguyên rất mạnh, cậu ấy là người mạnh nhất trong lớp họ, đè bẹp cậu luôn. Nếu yêu đương với Giang Nguyên, một Alpha như cậu khéo chính là bên bị đè!

Ngay lúc Arlos quay đầu nhìn Giang Nguyên, cậu chợt thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Arlos quay lại chỉ thấy khuôn mặt lạnh te không cảm xúc của Kỷ Dung.

Quái lạ.

Arlos gật đầu chào Kỷ Dung, cùng hai người bạn rời đi.

Lúc Kế Dương đến gọi Giang Nguyên, cậu tự nhiên nhìn thấy Kỷ Dung ngồi cạnh Giang Nguyên, khuôn mặt Kỷ Dung nghiêm nghị, tuy vẫn rất đẹp trai nhưng hoàn toàn khác vẻ tươi cười hi ha lúc trước. Nhìn rất khủng bố, vô cùng uy nghi!

Nghĩ thế, Kế Dương đột nhiên há hốc miệng. Cậu vẫn thấy Kỷ Dung trông quen cực kỳ, thảo nào, khuôn mặt nghiêm nghị của Kỷ Dung trông rất giống thần tượng của cậu, nguyên soái Kỷ Sùng.

Kế Dương gãi đầu, áp suất không khí quanh người Kỷ Dung đang thấp báo động, cậu không dám nói câu nào, chỉ dám vẫy tay với anh, sau đó quay sang nói với Giang Nguyên: "Giang Nguyên, ba người này là bạn cùng phòng của tui."

Giang Nguyên chào hỏi ba người bạn cùng phòng của Kế Dương, tự giới thiệu tên với nhau.

Kế Dương nói: "Bọn mình đi nhà ăn ăn chung đi, lát nữa mới đi sợ muộn không còn chỗ nữa."

Nghe thấy Kế Dương nói thế, Giang Nguyên gật đầu luôn. Đồ ăn trong trường rất ngon, thậm chí là cực ngon. Thực ra cũng không lo đến muộn không có chỗ ngồi, vì nhà ăn của trường không phải một tầng mà là cả một tòa nhà. Nhưng nếu không đến sớm, có thể họ sẽ phải tách ra ngồi.

Đúng lúc mấy người đang định di chuyển, đột nhiên có người ho lên hai tiếng.

Kỷ Dung nắm tay đặt trên miệng ho khan hai cái, nhắc nhở Giang Nguyên là anh vẫn đang chờ cậu chưa đi đâu, đang đợi Giang Nguyên gọi đấy.

Thế nhưng anh chưa đợi được Giang Nguyên gọi, Kế Dương đã nhìn anh, hơi sợ hãi mời mọc: "Kỷ Dung, đi cùng nhé!"

Kỷ Dung:...

Thấy sắc mặt Kỷ Dung càng ngày càng đen, Kế Dương cảm thấy mình đen đủi thế. Sớm biết là nói chuyện với Kỷ Dung khiến cậu ấy không vui thì cậu đã ngậm miệng lại rồi.

Kỷ Dung nhìn Giang Nguyên, tự an ủi mình, dù sao cũng tốt hơn là không ai thèm mời anh đi ăn cơm cùng.

Ngay lập tức, Kỷ Dung nở nụ cười mê người, đưa tay ra bắt tay bạn cùng phòng Kế Dương, tự giới thiệu bản thân.

- -

Artemiru là dải phân cách chua như giấm

- -

Sau khi lấy phần ăn của mình, Giang Nguyên tìm được chỗ ngồi bọn họ đã chiếm được trước đó và ngồi xuống.

Mấy người nói với nhau vài đâu, vừa ăn vừa trò chuyện.

Ăn xong uống một ít nước, Giang Nguyên đặt cái cốc trên tay xuống, hỏi Kế Dương: "Kế Dương, nếu tôi mua thuốc ức chế cậu bảo thì bao giờ nhận được?"

Kế Dương nghe thấy Giang Nguyên hỏi liền cười toe lộ tám cái răng trả lời: "He he, giao hàng toàn vũ trụ, nhận ngay trong ngày!"

Giang Nguyên nói: "Doanh nghiệp nhà cậu làm lớn thật đấy."

Kế Dương cười he he nói: "Cũng thường thường á..."

Nghe Giang Nguyên và Kế Dương nói chuyện, Kỷ Dung lại thấy kỳ lạ, trên mặt hiện rõ vẻ nghi hoặc nhìn Giang Nguyên, chẳng lẽ Giang Nguyên là Omega à? Cậu ta giả làm Beta để đi học? Không, sáu năm trước trường Quân Đội Đệ Nhất đã từng nhận một Omega rồi, cho dù cậu ta là Omega thì cũng không cần che giấu, dù sao thì trường học cũng có phân biệt giới tính đâu, chỉ dựa vào sức mạnh.

"Sao cậu lại mua thuốc ức chế?" Kỷ Dung ghé sát vào tai Giang Nguyên hỏi. Anh tiến sát lại gần, nhẹ nhàng hỏi bên tai Giang Nguyên bằng giọng nói trầm thấp từ tính, như có bàn tay mềm mại gãi nhẹ lên màng nhĩ cậu.

Nghe Kỷ Dung hỏi vấn đề này, Giang Nguyên còn chưa kịp trả lời, Kế Dương đã nói chen vào: "Ồ, Giang Nguyên mua thuốc ức chế cho em trai cậu ấy, em trai cậu ấy là Omega."

"Em trai?" Kỷ Dung nhìn Giang Nguyên, trong lòng nghĩ thì ra là vậy. Anh biết mà, nhìn cái biết ngay Giang Nguyên không thể là Omega được. Chỉ mới là Beta đã xếp hạng trên anh, mấy người ở sao North biết đã mất mặt lắm rồi. Cậu mà là Omega yếu đuối mỏng manh, chắc họ cười anh chết mất!

"Giang Nguyên, em trai cậu có đẹp không?" Một người bạn cùng phòng của Kế Dương hỏi, nháy mắt với Giang Nguyên, hiển nhiên là có dụng ý. Giang Nguyên đẹp trai thế này, em trai Omega của cậu chắc chắn là rất xinh đẹp, đúng không?

Giang Nguyên nghĩ nghĩ một lát rồi nói: "Ừ, cũng được."

"Có thể xem ảnh được không?"

Giang Nguyên do dự một chút, lấy máy liên lạc ra, mở ảnh Thu Cảnh Minh cho bạn cùng phòng của Kế Dương xem.

Không thể phủ nhận một Omega như Thu Cảnh Minh phù hợp với trí tưởng tượng của hầu hết Alpha về một Omega bé nhỏ, cậu ta xinh đẹp, tính cách dịu dàng ân cần, biết nấu ăn, có nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ nhỏ nhắn dễ thương.

Vì thế, vừa thấy ảnh của Thu Cảnh Minh, Marin, bạn cùng phòng của Kế Dương đã nhìn Giang Nguyên ngượng ngùng hỏi: "Ừm,... Giang Nguyên, cậu có thể hỏi em trai cậu xem em ấy có muốn cho tôi số liên lạc không?"

Giang Nguyên: "..." Cậu kiểu như đang làm mối cho Thu Cảnh Minh ấy?

Thế nhưng Giang Nguyên cũng nhìn đối phương, sau đó suy nghĩ một lát rồi quyết định đồng ý. Bạn cùng phòng của Kế Dương thì cũng là sinh viên khoa Chế Tạo Cơ Giáp, dù sau khi tốt nghiệp không nhập ngũ mà vào thẳng Viện Khoa Học Liên Bang, trên người vẫn có quân hàm. Em trai nuôi có nói là đã có người yêu rồi, nhưng không biết là ai, cứ hỏi thử xem, Thu Cảnh Minh từ chối thì thôi vậy.

"Để tôi hỏi xem." Giang Nguyên trầm giọng nói.

"Ok, cảm ơn nhé!" Marin cảm kích nhìn Giang Nguyên.

Giang Nguyên nói: "Nhắc đến chuyện này, tôi muốn biết các cậu có cách nào kiếm tiền không? Tiền mua thuốc ức chế tôi đang không đủ, còn thiếu khoảng hai mươi ngàn, có việc gì làm kiếm thêm được không? Giúp tôi nghĩ xem."

Kế Dương bất đắc dĩ lắc đầu: "Tui không tìm được việc gì đâu, nhưng có thể cho ông vay tiền á. Lần trước ông ngoại gửi cho tui nhiều lắm."

Kỷ Dung: "Tôi cũng thế."

Giang Nguyên lắc đầu từ chối hai người: "Tạm thời tôi không muốn vay tiền."

"Kiếm tiền à..." Adelman, thiếu niên tóc vàng ngồi bên cạnh Marin trầm ngâm một lát, nói: "Tôi biết một việc, nhưng hơi khổ một chút đấy."

"Việc gì đó?" Giang Nguyên thấy Adelman nói có việc liền hỏi ngay.

Thấy Giang Nguyên nhìn mình, Adelman nói luôn: "Thử nghiệm cơ giáp."

- --

Artemiru là dải phân cách nghèo khổ của Giang Nguyên

- --

Mọi người đều lộ vẻ mặt không hiểu gì, Adelman mỉm cười. Mỗi năm đến mùa tốt nghiệp, khoa Chế Tạo Cơ Giáp sẽ được chia thành hai mươi tổ nhỏ, hai mươi tổ này sẽ bốc thăm để xác định đề tài đồ án tốt nghiệp.

Đồ án tốt nghiệp của khoa Chế Tạo Cơ Giáp cực kỳ khó, khó đến mức nào đây?

Học xong bốn năm, chưa đến một nửa sinh viên cùng khóa có thể tốt nghiệp, số còn lại đều "bị đúp" vì đồ án tốt nghiệp không đạt tiêu chuẩn. Khóa năm ngoái vẫn còn không ít sinh viên Chế Tạo Cơ Giáp chưa ra trường được đâu. Đám sinh viên này vẫn đang miệt mài hoàn thành đồ án, một nhóm trong số đó có đề bài là cải tạo một chiếc cơ giáp cũ.

Cơ giáp giao đến tay bọn họ trong tình trạng rách như bông đụp, sửa lại còn khó nữa là phải tiến hành cải tạo. Mấy đàn anh bốc được đề tài này khóc không ra nước mắt, ngày tháng tốt nghiệp còn xa lắm.

Công việc thử nghiệm cơ giáp chủ yếu là cần một người biết điều khiển cơ giáp để kiểm trang xem tính năng, hiệu suất cơ giáp sau khi cải tạo có đạt yêu cầu không. Nếu điểm năm nay vẫn quá thấp, bọn họ sẽ phải đợi sang năm mới tốt nghiệp được. Ứng cử viên tốt nhất cho công việc này chính là sinh viên khoa Cơ Giáp, nhưng mà trừ khi có quan hệ rất tốt với nhau, chứ không thì làm gì có sinh viên khoa Cơ Giáp nào rảnh đến mức sang giúp họ làm thử nghiệp đây?

Giang Nguyên liền nhờ Adelman liên hệ ngay tại chỗ, sau khi liên lạc, Adelman cho Giang Nguyên số của đối phương. Rất nhanh, Giang Nguyên đã bàn bạc xong với đàn anh về giá cả, tổng phí thử nghiệm là 50.000 đồng, trả trước 20 ngàn.

Hình như đàn anh sợ Giang Nguyên chạy mất nên ngay sau khi chốt xong đã gửi luôn tiền cho Giang Nguyên.

Giang Nguyên lập tức liền chuyển tiền cho Kế Dương, 36 ngàn đồng giảm 20% còn 28.800 đồng, sau khi Kế Dương nhận tiền, cậu lấy máy liên lạc ra gửi tin đi, sau đó cười nói: "Ha ha, giờ vẫn đang là buổi trưa, không cần đợi đến ngày mai, thuốc ức chế sẽ giao đến tay em trai cậu trước tối nay luôn!"

"Ừ, phiền cậu rồi." Giang Nguyên cười vui vẻ, sau đó lấy máy liên lạc ra gửi tin nhắn cho Thu Cảnh Minh để nhắc Thu Cảnh Minh là có người giao đồ đến nhà. Nhưng hình như Thu Cảnh Minh không đọc tin nhắn, rất lâu sau cũng không thấy trả lời.

Giang Nguyên nhún vai, quà cũng gửi đi rồi nên cậu không để tâm.

Ăn trưa xong, Giang Nguyên về phòng nghỉ ngơi, Kỷ Dung bên cạnh thấy cậu đóng cửa thì quay đầu nhìn về phía phòng 215, mở cửa ra đi vào trong. Anh ngồi xuống ghế sofa, cảm thấy lo lắng xoa xoa lông mày, chưa được hai giây đã đột nhiên đứng dậy, mở ra cánh cửa vừa đóng.

Cộc cộc cộc.

Arlos vừa về phòng đã nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu sửng sốt.

Chẳng lẽ là Giang Nguyên?

Ngay lúc Arlos đang suy nghĩ lung tung, người ngoài cửa đã lên tiếng: "Arlos."

Không phải Giang Nguyên.

Nghe giong nói hoàn toàn khác Giang Nguyên, Arlos có cảm giác hơi thất vọng, vừa mở cửa đã thấy Kỷ Dung đứng đó.

"Kỷ, Kỷ Dung? Cậu tìm tớ có việc gì không?" Arlos không hiểu gì nhìn Kỷ Dung. Hôm nay cậu ngồi cạnh Kỷ Dung thật, nhưng trước đó cậu và Kỷ Dung chưa từng nói với nhau một lời, liệu có việc gì mà Kỷ Dung lại tìm cậu?

"Arlos, hôm qua tôi ngửi thấy mùi pheromone của cậu trong phòng Giang Nguyên..." Kỷ Dung chưa nói dứt lời, mặt Arlos đã đỏ bừng lên, ngón trỏ vội giơ lên đặt giữa môi "suỵt" một tiếng ra hiệu im lặng.

Vội kéo Kỷ Dung vào phòng, khuôn mặt Arlos đỏ lên, giải thích: "Đừng hiểu lầm, hôm qua Giang Nguyên bảo muốn thử nghiệm một việc, yêu cầu tớ phóng pheromone đấy. Tớ, tớ với cậu ấy không có gì cả!"

Kỷ Dung dùng ánh mắt phức tạp nhìn Arlos, vẻ mặt của cậu trông có giống "không có gì" đâu? Cậu ta thì có thể chẳng có gì, nhưng cậu thì chắc chắn có gì đấy!

Cái thằng này...

Kỷ Dung cau mày, liếc nhìn Arlos rồi nói: "Thì ra là thế, hôm qua tôi ngửi thấy mùi pheromone của cậu trong phòng Giang Nguyên còn tưởng là cậu thích Giang Nguyên nên muốn làm gì cậu ấy."

"Thật ra thì cũng không có gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu rằng Giang Nguyên có bạn trai Alpha rồi, tốt nhất là cậu nên giữ khoảng cách với cậu ấy."

Thấy Kỷ Dung nói thế, Arlos nhanh chóng cúi đầu, trông dáng vẻ vừa chán nản vừa đáng thương, tội nghiệp nói: "Cảm ơn cậu, Kỷ Dung, tớ biết rồi."

Kỷ Dung nhìn Arlos ngơ ngác như mất nửa linh hồn, lặng lẽ nói: "Không có gì, tôi đi trước đây."

Kỷ Dung trở về phòng, vẻ mặt không vui ngồi trên sofa trong phòng khách, sau đó nhìn chằm chằm vào bức tường ngăn cách giữa phòng 213 và 214, thế rồi anh tự dưng phát hiện ra sao tâm trạng mình lại tồi tệ hơn thế nhỉ?

Anh vừa làm cái quái gì thế?

Khác gì thằng ngốc không...

- ---

Ê các cậu ơi phòng của hai cháu là 213 và 214 đó, làm tròn lên là thành 1314 đó đỉnh quớ =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play