Anh hùng chí - Tôn Hiểu

Q.1 - Chương 5 Hàng Hay Là Chết


11 tháng

trướctiếp

Anh Hùng Chí 

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển I: Bão táp Tây Lương Chương 5: Hàng hay là chết 

Ngũ Định Viễn tánh mạng lâm nguy, trong lòng bi phẫn không nói nên lời, nhất thời ngửa mặt lên trời cười to. Động tác của tên mập thoáng chậm lại, nở nụ cười dâm tà nói:
- Chỉ là chém một cái đầu mà thôi, ngươi hô to gọi nhỏ làm gì? Ta đâu có cưỡng gian thân muội của ngươi? Vừa nói vừa tăng lực đạo trên tay, trường kiếm chém thẳng xuống.
Liền vào lúc này, bỗng một thân ảnh thấp bé bay vào giữa sân, chắn ở trước mặt Ngũ Định Viễn. Thân ảnh ấy lao tới rất nhanh, tất cả mọi người giữa sân đều sửng sốt.
- A Di Đà Phật!
Một tiếng niệm phật hiền hòa vang lên. Chỉ thấy thân hình gã mập kia bay lên tận trời, trường kiếm trên tay đã gãy thành mấy đoạn, miệng phun máu tươi. Thân hình béo mập bay về đám đồng bọn, một gã bạch y khách cao gầy liền vươn song chưởng tiếp lấy gã mập. Chẳng qua lực ném quá mạnh, khiến cho bạch y khách nọ cũng bị chấn lùi về phía sau.
Ngũ Định Viễn tìm được đường sống trong cõi chết. Hắn há to miệng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một lão tăng bộ mặt hiền hòa, thân hình thấp bé đang đứng bên cạnh, phía sau còn có vài tăng lữ trung niên, hoặc cầm giới đao hoặc cầm pháp trượng, mỗi người miệng tuyên phật pháp trang trọng bi thương.
Ngũ Định Viễn nhớ tới Tề Bá Xuyên trước khi chết từng nhắc đến cao tăng Thiếu Lâm đã tới Tây Lương, xem ra là mấy vị đại sư này.
Lão tăng thấp bé không quản cường địch như hổ đói đang rình chằm chằm, liền đi tới hỏi:
- Thí chủ chính là Ngũ bộ đầu sao?
Ngũ Định Viễn nhanh chóng gật đầu, lão tăng kia nói:
- Bá Xuyên đâu? Hài tử này vội vã để lại thư trên bàn, nói là muốn tới Mã Vương miếu. Sao bây giờ chưa thấy xuất hiện?"
Lão tăng này không biết Tề Bá Xuyên đã chết, còn đang quay đầu nhìn quanh xem thân ảnh của hắn ở nơi nào.
Ngũ Định Viễn vô cùng bi thương, thoáng chốc quỳ rạp xuống đất. Chỉ vào đám bạch y khách khóc lớn nói:
- Đều tại ta bảo vệ vô lực. Thiếu tiêu đầu đã chết trong tay đám tặc nhân này!
Lão tăng kia cả kinh:
- Cái gì? Liền Bá xuyên cũng... Sao có thể... Sao...
Mặc dù lão phật pháp uyên thâm nhưng lúc này cũng không kềm chế được kích động. Chúng quái khách lại chỉ hắc hắc cười lạnh, thần thái ngạo mạn không để mấy người mới tới vào mắt.
Lão tăng kia nâng Ngũ Định Viễn đứng lên, nhìn sang đám bạch y khách thì thanh âm lộ vẻ bi thương:
- Tâm địa các vị thí chủ thật ngoan độc, ngay cả huyết mạch cuối cùng của Tề gia cũng không buông tha! Hung ác tàn nhẫn như thế, còn để Tung Sơn Thiếu Lâm Tự chúng ta vào mắt sao?
Tiếp theo lão quát lớn một tiếng:
- Chúng đệ tử rút binh khí! Lúc này không hàng ma hộ pháp thì còn đợi đến bao giờ?
Trong lòng tăng chúng Thiếu Lâm bi phẫn, hô lớn một tiếng lao về phía đám bạch y khách.
Đám bạch y khách thấy đám tăng lữ Thiếu Lâm Tự như muốn liều mạng, vội nhảy lên mái hiên. Từng người thân pháp nhẹ nhàng, xem ra đều là hảo thủ nhất lưu. Một gã hán tử cao gầy đợi đám người lên hết, lúc này mới tung người nhảy lên. Xem ra hắn chính là đầu lĩnh của bạch y khách nơi đây.
Mắt thấy hán tử cao gầy trên mái hiên định xoay người chạy đi, lão tăng kia bỗng đề khí tung mình, thân ảnh nhẹ nhàng phát sau mà đến trước. Chớp mắt liền tới phía sau người nọ ba thước, chỉ nghe lão trầm giọng quát:
- Tiếp chiêu!
Một đạo chưởng lực bài sơn đảo hải đánh về hướng người nọ, người nọ cũng giơ song chưởng, hắng giọng một tiếng ngạnh cường tiếp một chưởng cương mãnh lão tăng kia. Chỉ nghe bịch một tiếng vang lên, thân ảnh hắn loạng choạng rồi rớt xuống đất.
Chúng bạch y khách thấy thủ lĩnh thất thế, lập tức nhảy xuống bao quanh hộ vệ cho hắn.
Lão tăng kia trợn mắt nhìn đầu lĩnh, lạnh lùng nói:
- Côn Luân Sơn các ngươi hạ thủ thật độc ác! “Kiếm Ảnh” Tiền Lăng Dị, mau gọi chưởng môn các ngươi tới gặp ta!
Thủ lĩnh Tiền Lăng Dị thấy lão tăng nhận ra lai lịch bản thân thì nhất thời biến sắc, lại không nhịn được hừ một tiếng.
Lão tăng kia không thèm nhắc lại, lập tức tụ khí đan điền rồi bổ ra một chưởng, chân lực bao phủ quanh người Tiền Lăng Dị. Hắn không dám đón đỡ chưởng lực cương mãnh đành phải tránh đi. Ngũ Định Viễn thấy lão tăng kia dù già nua nhưng thân thủ mạnh mẽ không thua gì thanh niên, nhất thời đã khiến Tiền Lăng Dị khó mà chống đỡ, liên tục lui về phía sau.
Lão tăng này tuy đại chiếm thượng phong nhưng các đệ tử Thiếu Lâm lại rơi vào nguy hiểm. Võ nghệ từng người hai bên tương đương nhưng Thiếu Lâm Tự chỉ có năm sáu người, đành liều mạng mới miễn cưỡng đánh ngang tay đám bạch y khách người đông thế mạnh. Ngũ Định Viễn sợ tăng chúng Thiếu Lâm thất thế, liền xông vào giữa sân tham chiến, kích đấu cùng bạch y khách.
Mười mấy chiêu qua đi, lão tăng kia thấy các đệ tử rơi xuống thế hạ phong, sợ rằng kéo dài thì có người trọng thương. Phải tức tốc đánh gục đầu lĩnh "Kiếm Ảnh" Tiền Lăng Dị để giải nguy.
Tâm niệm như thế, lão tăng kia liền hít một hơi thật sâu, tiếp theo song chưởng giơ lên rồi chậm rãi đẩy ra, đây chính là tuyệt kỹ thành danh của lão, “Đại Bi Hàng Ma Xử”. Đem phật pháp hóa niệm vào chưởng pháp, một luồng chân khí phật môn hàng yêu trừ ma mãnh liệt tỏa ra.
Tiền Lăng Dị chỉ cảm thấy một luồng lực đạo bài sơn đảo hải mạnh đánh tới, bao trùm bốn phương tám hướng khiến hắn khó có thể nhúc nhích, muốn tránh cũng không được. Liền đề tụ công lực toàn thân đón đỡ một chưởng lão tăng kia. Một gã bạch y khách khác thấy chưởng lực lão tăng quá mạnh mẽ, sợ rằng Tiền Lăng Dị chịu không nổi, cũng đưa hai chưởng đẩy ra cùng ngăn cản chưởng lực thâm hậu của Thiếu Lâm thần tăng.
Chỉ nghe một tiếng nổ chát chúa, chưởng lực ba người đụng nhau. Thân thể lão tăng kia thoáng rung động một cái, Tiền Lăng Dị lui bốn năm bước, tên còn lại miệng phun máu tươi. Người này đã từng lấy hai ngón tay kẹp "Phi Thiên Ngân Thoa " của Ngũ Định Viễn, võ công cũng khá cao cường, vậy mà mới liều mạng đối chưởng đã lộ vẻ kém cỏi.
Đám đệ tử Thiếu Lâm thấy sư tổ chiếm thượng phong, vội vàng giơ binh khí chém tới hai người.
Tiền Lăng Dị cười lạnh nói:
- Muốn thừa nước đục thả câu sao?
Tay y ấn vào chuôi kiếm. Vù một tiếng, trường kiếm đã ra khỏi vỏ.
Lão tăng kinh hãi, vội quát:
- Mọi người nhanh chóng lui lại!
Có điều kiếm thế của Tiền Lăng Dị quá nhanh, dù lão tăng kia đã mở miệng nhắc nhưng vẫn trễ một bước. Chỉ nghe chúng đệ tử liên tiếp la thảm, thoáng chốc trúng kiếm đồng loạt ngã xuống.
Tiền Lăng Dị cười ha hả, nói:
- Sư phụ lợi hại, đồ đệ vô dụng. Đại danh của Thiếu Lâm Tự cũng chỉ như thế mà thôi.
Nói xong rồi phi thân nhảy lên mái hiên.
Ngũ Định Viễn thấy kiếm pháp của Tiền Lăng Dị rất quái dị, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lại. Tiền Lăng Dị kia đứng trên nóc miếu, thần sắc hãnh diện. Trong đêm trăng, chỉ thấy thanh kiếm trong tay của hắn dường như trong suốt, nhìn qua quỷ dị vô cùng.
Lão tăng kia run giọng nói:
- Giỏi ột tên “‘Kiếm Ảnh”! Côn Luân Sơn thật ác độc!
Chúng tăng đang định đuổi theo, Tiền Lăng Dị sớm đã dẫn người đi xa. Ngũ Định Viễn mau chóng nâng mọi người dậy, băng bó các vết thương. Lão tăng thở dài, lần này đệ tử Thiếu Lâm bị thương mà không giữ được được một gã bạch y khách, có thể nói là thiệt thòi lớn. Nhưng cuối cùng không ai bị giết, xem như là may mắn trong bất hạnh.
Ngũ Định Viễn thấy đám người kia đã rời đi, chắp tay hướng sang lão tăng kia nói:
- Đại sư công lực phi phàm, không biết xưng hô pháp danh sao?
Lão tăng kia nói:
- Lão nạp là Linh Âm.
Ngũ Định Viễn ồ một tiếng, vội nói:
 


- Thì ra là thủ tọa Giới Luật Viện Thiếu Lâm Tự giá lâm, thất kính, thất kính.
Thiếu Lâm Tự cao thủ như mây. Thủ tọa Giới Luật Viện Linh Âm chính là một trong “Tứ Đại Kim Cương”. Lão cùng với phương trượng Linh Trí, thủ tọa La Hán Đường Linh Định, thủ hộ Tháp Lâm Linh Chân, bốn người được xưng là “Trí Định Âm Chân”. Cao tăng dòng chữ Linh có trên bốn năm mươi người nhưng “Tứ đại kim cương” có võ công cao nhất, tu vị cũng thâm sâu hơn hẳn. Trên giang hồ đã truyền kỳ từ lâu: “Trong Đạt Ma Viện có tam bảo thánh. Trước La Hán Đường có Tứ Kim Cương” Trong những tăng nhân Thiếu Lâm Tự ở đây, Linh Âm là một trong tứ kim cương, võ công tất nhiên rất cao. Ngũ Định Viễn vừa mới thấy lão này ra tay, quả nhiên công lực phi phàm. Sự kính trọng trong lòng càng gia tăng.
Linh Âm mặc dù phật pháp uyên thâm nhưng gặp đại biến cũng thương tâm hối hận, rơi lệ nói:
- Bá Xuyên a Bá Xuyên! Hài tử này chính là một điểm huyết mạch cuối cùng của Tề gia... Đều do lão nạp nhất thời sơ ý, lại để hắn không may gặp độc thủ. . .
Ngũ Định Viễn cảm thấy buồn bã, đang muốn mở miệng an ủi thì bỗng tiếng vó ngựa nổi lên. Mấy chục thớt ngựa đang vội chạy về phía Mã Vương miếu. Chúng tăng thấy cường địch vừa lui mà có người tới thì vội quơ lấy binh khí, liền muốn xông lên ngăn địch.
Ngũ Định Viễn dõi mắt nhìn ra xa, thấy đám người tới mặc y phục quan sai thì trong lòng buông lỏng, quay sang Linh Âm nói:
Những người này là thủ hạ của ta, không cần lo lắng.
Chúng tăng nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngũ Định Viễn phất tay kêu lên:
- Ta chính là Ngũ bộ đầu, các ngươi mau mau tới đây.
Trong đám người truyền ra tiếng của lão Lý:
- Ngũ bộ đầu, thật tốt quá. Quả nhiên lão nhân gia ở chỗ này.
Chúng quan sai nhanh chóng xuống ngựa, đi tới chỗ đám người Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn phân phó:
- Mấy vị này là sư phụ Thiếu Lâm Tự, các ngươi mau đỡ các đại sư đi nghỉ ngơi.
Chúng quan sai nghe Ngũ Định Viễn, vâng dạ một tiếng nhưng chân không nhúc nhích.
Ngũ Định Viễn cảm thấy kỳ quái, không khỏi “ồ” một tiếng. Từ khi hắn nhậm chức bộ đầu tới nay, còn chưa có ai dám can đảm làm trái lời. Lúc này thấy sắc mặt mọi người có phần kỳ lạ, đành phải nhắc thêm một lần nữa. Vậy mà chúng quan sai coi như không nghe thấy, vẫn cứ đứng trơ trơ không nhúc nhích.
Ngũ Định Viễn giận dữ quát:
- Các ngươi điếc cả hay sao? Ta bảo các ngươi đỡ các vị đại sư phụ đi nghỉ ngơi, các ngươi còn ngẩn ra ở đó làm chi?
Lão Lý cùng Tiểu Kim nhìn nhau. Sắc mặt hai người lộ vẻ khó coi, muốn nói gì nhưng lại thôi.
Ngũ Định Viễn thấy bộ dáng bọn họ hơi khác thường, đang định hỏi thì chợt nghe một người lên tiếng cười lạnh:
- Ngũ bộ đầu, ngươi hô to gọi nhỏ làm gì? Cả ngày chỉ biết sính cường, không có lấy nửa điểm bản lĩnh chân thực.
Ngũ Định Viễn nghe lời này thì tức giận đến toàn thân phát run. Hắn liền trợn mắt nhìn lại, thì ra lại A Tam ở đàng kia làm càn. Ngũ Định Viễn không muốn quản việc nội bộ quan sai trước mặt Linh Âm, liền trầm giọng nói:
- Lão Hoàng, lão Trần, các ngươi mang các vị đại sư phụ này đi nghỉ tạm đi.
Lão Hoàng dạ một tiếng nhưng đôi chân vẫn không hề động đậy.
Ngũ Định Viễn lòng đầy hoài nghi, đang muốn mở miệng hỏi thì lại có tiếng vó ngựa cất vang. Thêm mấy thớt ngựa chạy tới, xa xa có người kinh hô:
- Tri phủ đại nhân giá lâm!
Chúng quan sai vội dạt ra hai bên, đồng loạt quỳ rạp xuống đất. Một người xoay người xuống ngựa, theo sau là hai gã thân binh. Không phải Tri phủ Lục Thanh Chính thì là ai?
Ngũ Định Viễn thấy Tri phủ đích thân tới thì thầm rùng mình, vội khom người nói:
- Thuộc hạ tham kiến Tri phủ đại nhân.
Lục Thanh Chính thấy hắn hành lễ nhưng chỉ lạnh nhạt hừ một tiếng, lạnh lùng thốt:
- Ngũ Định Viễn, trong mắt ngươi còn có ta sao?
Ngũ Định Viễn sửng sốt, nói:
- Thuộc hạ có gì sai lầm, xin đại nhân hãy nói rõ.
Lục Thanh Chính nói:
- Thâm canh bán dạ, ngươi tới chỗ này làm gì?
Ngũ Định Viễn nói:
- Thuộc hạ nhận được mật báo nói rằng Tề thiếu tiêu đầu ở đây, ta không dám chậm trễ, liền tới tra án.
Lục Thanh Chính lại cười lạnh nói:
- Tra án? Ta xem như tới để gây án!
Ngũ Định Viễn lấy làm kinh hãi, không biết lời ấy của Lục Thanh là thế nào, vội phân trần:
- Thuộc hạ thật sự tới để phá án, các vị đại sư đây có thể làm chứng.
Nói rồi chỉ sang đám người Linh Âm. Linh Âm thấy trường diện hỗn loạn, nhất thời không biết làm sao để giải vây cho Ngũ Định Viễn.
Lục Thanh Chính cười lạnh nói:
- Đám hòa thượng này không rõ lai lịch, hơn phân nửa là đồng bọn của ngươi.
Ngũ Định Viễn không biết tại sao Lục Thanh Chính lại đùng đùng nổi giận như vậy, đang định biện hộ thì chợt nghe tiếng của A Tam vang lên trong miếu:
- Tìm được Tề Bá Xuyên rồi!
Nói rồi vội vã chạy ra, hướng về Lục Thanh Chính bẩm báo:
- Khởi bẩm đại nhân, Tề Bá Xuyên bị người sát hại, thi thể còn ở trong miếu.
Lục Thanh Chính giận dữ, chợt quát lên:
- Ngũ Định Viễn lớn mật, ngươi biết rõ vương pháp mà vẫn phạm pháp, sát hại Tề Bá Xuyên, còn gì để nói chăng!
Ngũ Định Viễn vừa kinh vừa sợ. Thoáng chốc nhảy dựng lên, vội nói:
- Tề Bá Xuyên không phải ta giết, xin đại nhân minh giám.
Lục Thanh Chính lớn tiếng nói:
- Ngũ Định Viễn, thành thật nói cho ngươi biết! Đêm nay bổn quan nhận được mật báo, nói ngươi tham tài vật của Yến Lăng tiêu cục, sát hại già trẻ toàn gia bọn họ. Tối nay còn mưu đồ sát hại nhân chứng duy nhất Tề Bá Xuyên. Tội ác tày trời như thế, ngươi còn gì để biện minh?
Ngũ Định Viễn há to miệng, không thể tin vào lỗ tai của mình. Hắn một lòng tuân thủ vương pháp, càng vất vả vì vụ án Yến Lăng tiêu cục. Việc này rõ ràng như ban ngày, sao có người vu hãm cho hắn như vậy? Toàn thân Ngũ Định Viễn run rẩy, trong đầu hỗn loạn, thầm nghĩ:
 


- Thật ra đang xảy ra chuyện gì? Là ai muốn hãm hại ta?
Lục Thanh Chính thấy Ngũ Định Viễn ngây ngốc không nói gì, lúc này cười lạnh nói:
- Ngũ Định Viễn, ngươi mau thúc thủ chịu trói đi! Đừng mắc thêm lỗi nữa!
Lão vung tay lên, quát chúng quan sai:
- Người đâu, bắt hắn cho ta!
Chúng quan sai vâng hô một tiếng, đồng loạt tiến tới. Ngũ Định Viễn thấy trong chúng thuộc hạ không có người nào ra mặt vì hắn, trong lòng cảm giác bi thương lại đau xót, hắn hét lớn một tiếng:
- Ai dám đụng đến ta!
Mọi người cả kinh. Cái uy của hắn vẫn còn đó, nhất thời không ai dám động vào. Đám lão Lý càng thối lui ra xa, trên mặt lộ vẻ khó xử.
Ngũ Định Viễn thấy tình thế bất ổn. Chúng thuộc hạ lại nhát gan sợ phiền phức. Có chăng chỉ lão ngỗ tác Hoàng Tế nghĩa khí sâu nặng sẽ không quên hắn, lập tức lớn tiếng nói:
- Đại nhân, ta thật sự oan uổng ! Xin đại nhân cấp tốc triệu lão ngỗ tác Hoàng Tế tới đây, sẽ minh bạch thuộc hạ bị người vu hãm!
Lục Thanh Chính lạnh lùng thốt:
- Ngũ Định Viễn, nếu ta muốn gặp Hoàng Tế còn cần ngươi dạy sao?
Linh Âm thấy tình thế nghịch chuyển nhanh chóng, lại cho rằng Ngũ Định Viễn đích thị bị người ta hãm hại, bèn mở miệng:
- Vị đại nhân này, Tề thiếu gia không phải do Ngũ thí chủ làm hại. Hung thủ là người khác, xin đại nhân minh xét.
Lục Thanh Chính lạnh lùng nói:
- Hòa thượng kia là ai, bằng vào ngươi cũng dám quản chuyện của ta? Nói xong liền quát chúng quan sai:
- Các ngươi còn chờ cái gì? Mau bắt cho ta !
Chúng quan sai muốn tiến lên nhưng lại không dám. Chỉ vây quanh bên người Ngũ Định Viễn hô to gọi nhỏ, không người nào can đảm động thủ.
Lục Thanh Chính thấy chúng quan sai nhát như vậy, tức giận gầm lên:
- Các ngươi làm gì? Muốn tạo phản cùng hắn sao?
Ngũ Định Viễn nghe vậy thì chợt hiểu ra một điều, xem ra Lục Thanh Chính cố ý đối phó hắn. Chỉ là không biết lão có gì bất mãn với hắn. Ngũ Định Viễn vừa buồn vừa giận, lớn tiếng nói:
- Đại nhân, Ngũ Định Viễn ta bán mạng cho lão bá tánh Tây Lương, không lập công lao cũng có khổ lao, ngươi... Ngươi sao phải vu oan cho ta! Là tại sao?
Hắn xưa nay hành sự ngay thẳng, trải qua chuyện tối nay thì đầy bụng oan khuất gian, mi mắt đã đỏ lên.
Hắn đang bi phẫn kêu to, chợt nghe sau lưng có một người cười lạnh nói:
- Ngũ Định Viễn, ngươi gây án sát nhân, còn muốn ngoan cố cái gì? Mau bó tay chịu trói đi!
Ngũ Định Viễn nghe âm điệu tràn đầy vẻ chê cười, cảm thấy giận dữ quay đầu nhìn lại, thấy lại là A Tam. Xem ra kẻ này mới vào nha môn không lâu, liền muốn sính uy lập công trước mặt Tri phủ.
A Tam cười lạnh nói:
- Ngươi trừng mắt nhìn làm cái gì? Ngươi còn không biết mình đã không xong rồi sao?
Rồi rồi hắn vung trảo chộp tới, vẻ mặt cực kỳ khinh miệt. Ngũ Định Viễn giận muốn điên. Hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, sao để hạng người như A Tam này vào trong mắt? Lập tức hét lớn một tiếng, song thủ vung lên đánh bay A Tam ra ngoài.
Lục Thanh Chính cả giận nói:
- Ngũ Định Viễn! Ngươi dám kháng lệnh?
Ngũ Định Viễn ngửa mặt lên trời kêu to:
- Đại nhân, ngươi chỉ bằng một mật cáo, liền thêu dệt tội danh cho ta? Ngươi... Ngươi bảo ta làm sao phục đây?
Lục Thanh Chính thấy chúng quan sai không dám động thủ thì quay đầu, tiếp theo phất tay quát:
- Người đâu! Bắt Ngũ Định Viễn!
Vừa dứt lời thì hai gã thân binh sau lưng đáp ứng một tiếng, liền đi tới Ngũ Định Viễn.
Ngũ Định Viễn thấy hai người này cước bộ trầm ổn, võ công dường như không kém, thoáng giật mình thu liễm tâm thần, thầm nghĩ:
- Thủ hạ tri phủ lại có cao thủ bực này, trước kia sao ta không biết?
Không biết hai người này bản lãnh cao đến đâu, hắn liền tập trung tinh thần ứng phó. Chỉ thấy hai người kia đi vài bước thì đột nhiên thân hình chợt lóe, liền vô cùng mau lẹ đánh tới. Ngũ Định Viễn sớm đã giới bị, Phi Thiên Ngân Thoa trong tay bắn nhanh ra, có điều đúng là hai người kia võ công rất cao. Một người duỗi ngón tay điểm tới Ngân thoa khiến nó liền lệch sáng một bên. Tên còn lại vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, Ngũ Định Viễn liền cảm thấy một luồng hàn khí ập vào mặt, vội thu hồi Ngân thoa cản lại.
Hai món binh khí tương giao. Trong nháy mắt, trên thân kiếm của người nọ truyền ra một luồng nội lực vô cùng âm hàn. Ngũ Định Viễn bị hàn khí bức đến toàn thân rùng mình một cái, trong lòng hắn run rẩy, biết đã đụng phải cao thủ hiếm thấy.
Người nọ thấy Ngũ Định Viễn cản trường kiếm thì thôi động nội lực. Ngũ Định Viễn muốn cản lại nhưng đã bị hàn khí công tâm. Đột nhiên toàn thân bủn rủn một trận, khí tại ngực trì trệ, cảm giác toàn thân hư thoát. Liền lăn ra đất ngay tại trận.
Linh Âm lấy làm kinh hãi, vội lướt tới chắn trước người Ngũ Định Viễn, lạnh lùng nói:
- Kiếm pháp kia là “Kiếm Hàn” Côn Luân Sơn! Các hạ xưng hô thế nào với Trác Lăng Chiêu?
Người nọ lạnh lùng thốt:
- Nhãn lực của đại sư thật tốt! Tại hạ Kim Lăng Sương, đạo hiệu là “Kiếm Hàn”. Trác chưởng môn là sư huynh của ta. Còn kia là tam sư đệ của ta Đồ Lăng Tâm, người giang hồ hắn gọi là “Kiếm Cổ”.
Lúc này Ngũ Định Viễn dù vô lực, nhưng nghe hai người này tự nhận lai lịch thì cả kinh. Hắn vội xoay người bò lên, ngưng mắt liền nhìn lại hai gã thân binh nọ. Chỉ thấy một kẻ chừng hơn lục tuần, thần quang hai mắt trầm tĩnh, đó là "Kiếm Hàn" Kim Lăng Sương. Một nam tử khác vóc người thấp bé, dung mạo xấu xí vô cùng, lại khắc đầy vết đao, ngoại hiệu là "Kiếm Cổ ". Ngũ Định Viễn nhớ tới lời Phương Tử Kính, liền nghĩ đến chính là người này dùng kiếm pháp âm độc sát hại mười tám danh tiêu sư kia.
Ngũ Định Viễn nhìn sang Lục Thanh Chính, run giọng nói:
- Tri phủ đại nhân, những người này là hung đồ sát hại toàn gia Yến Lăng tiêu cục, ngươi. . . ngươi sao cùng một chỗ với chúng?
Lời vừa nói ra, lão Lý cùng vài quan sai liếc nhìn nhau một cái, mấy người vốn lão luyện liền phát giác sự tình có điểm sơ hở. Chỉ sợ là Tri phủ đại nhân có ý hãm hại Ngũ Định Viễn. Như nghi ngờ như vậy nhưng tràng diện trước mắt hỗn loạn, đám này chỉ cầu bình an qua đêm nay mà thôi, vội cúi đầu không dám thở mạnh, chỉ sợ rước họa vào thân.
Lục Thanh Chính mỉm cười, nói:
- Ai nói bọn họ là hung đồ? Ngươi cũng đừng làm giặc mà hô bắt giặc, hồ ngôn vu oan cho nghĩa sĩ.
Ngũ Định Viễn toàn thân nguội lạnh một nửa. Trong lòng đã rõ ràng một hai, thầm nghĩ:

- Thì ra là thế, không thể ngờ người của Côn Luân Sơn lại cấu kết cùng Tri phủ, khó trách liên thủ đối phó ta... Nhưng sao lại có chuyện này?
Ngũ Định Viễn thấy Lục Thanh Chính cười dài, tựa hồ không có gì lo lắng. Tâm tư hắn xoay chuyển, thầm nghĩ:
- Tại sao tri phủ lại cấu kết cùng đám hung đồ? Làm vậy thì hắn được chỗ tốt gì?
Thoáng chốc trong lòng nhất động, nhớ tới cái đai ngọc kia thì tỉnh ngộ. Hắn liền trầm giọng nói:
- Tri phủ đại nhân, thì ra ngươi cũng muốn đai ngọc này, có đúng hay không?
Lục Thanh Chính thấy Ngũ Định Viễn một lời nói toạc dụng tâm của lão, nhất thời cười ha hả, nói:
- Ngũ bộ đầu a Ngũ bộ đầu, thấy ngươi tinh minh như vậy, thật sự là một nhân tài. Chết đi cũng có chỗ đáng tiếc.
Lão ngừng một chút, chỉ vào đai lưng của Ngũ Định Viễn, nói:
- Hiện tại bổn quan cần đai ngọc trên lưng ngươi. Nếu ngươi nguyện ý hai tay dâng lên, bổn quan không chỉ tha tánh mạng cho ngươi, còn bảo đảm khiến ngươi một bước lên mây, cả đời vinh hoa phú quý vô vàn! Thế nào!
Vừa nói vừa trên dưới đánh giá đai ngọc bên hông Ngũ Định Viễn, vẻ mặt tham lam vô cùng.
Ngũ Định Viễn cười sầu thảm, quả nhiên hắn đã đoán trúng. Tri phủ đại nhân này cũng vì đai ngọc mà đến. Hắn cúi đầu nhìn bên hông, thầm nghĩ:
- Rốt cuộc đai ngọc này là vật gì? Không thể ngờ lại có thể khiến cho cả đại quan tứ phẩm thèm thuồng, Tề Bá Xuyên nói nó quan hệ tới số mệnh thiên hạ, cuối cùng là thế nào?
Nghĩ đến vừa rồi đám người Côn Luân nghe lén hắn nói chuyện cùng Tề Bá Xuyên, đã lộ phong thanh khiến Tri phủ tới.
Lúc này trong lòng hắn hỗn loạn không nghĩ được nhiều, chỉ cúi đầu không nói gì.
Lục Thanh Chính thấy hắn do dự, lại nói:
- Ngũ bộ đầu! Có câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Ngươi bảo mấy hòa thượng này tránh sang một bên, ngoan ngoãn giao ra đai ngọc. Chúng ta hảo hảo uống mấy chén, kết thành tri tâm chẳng phải hay chăng?
Ở đây, lão Lý vốn có giao tình cùng Ngũ Định Viễn. Vừa thấy khẩu khí của tri phủ đại nhân dịu đi, cũng lên tiếng:
- Ngũ gia, ngươi nghe lời Lục đại nhân đi! Đừng làm khó chúng ta.
- Đúng vậy! Ngũ bộ đầu! Tri phủ đại nhân là thượng ty của chúng ta, người là đại quan nhìn xa trông rộng, ngươi nghe lời người chắn chắn không sai!
Vừa lên tiếng chính là Tiểu Kim. Cả đám tính rằng miệng nhiều người nói xói chảy cả vàng, muốn Ngũ Định Viễn nghe theo.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp